“Mọi người làm gì ở đây vậy?” Vĩ Thành cau mày, ra chiều khó chịu nhưng ít ai biết trong thâm tâm anh khẽ thở phào vì được gián đoạn đúng lúc, nếu không chắc chắn sẽ nghe câu từ chối phũ phàng đến từ Tâm Dao.
“À…” Ba người kia thoáng chút bối rối, nhưng sau đó bà Triệu đã nhanh chóng giơ hộp cơm giữ nhiệt lên: “Mẹ với ông đến tẩm bổ cho Tâm Dao.”
Vĩ Thành đúng là có báo với gia đình việc Tâm Dao tỉnh lại, không nghĩ ở nhà lại chuẩn bị nhanh chóng đến thế.
Điều này khiến lòng anh cảm thấy an tâm, người nhà anh có cảm tình với cô rất tốt.
Sau đó, anh quay sang nhìn Hoài Khang: “Thế cậu đến đây làm gì?”
“À, tôi…” Hoài Khang đang cố nhớ lại lí do mình đến đây.
Vài phút trước, anh đi đến phòng bệnh của Tâm Dao để tìm Vĩ Thành một lần nữa, nhưng sau đó lại thấy Triệu lão gia và bà Triệu đứng nghe ngóng ngoài cửa một cách lén la lén lút.
“Sao bác với ông không đi vào ạ?” Hoài Khang thắc mắc, nhưng lập tức bị bà Triệu kéo xuống, còn Triệu lão gia thì bịt miệng anh ta lại.
Rõ ràng kết luận ra anh ta bị hai người lớn cấm không cho vào phòng, cuối cùng từ nạn nhân biến thành tòng phạm.
Có trăm cái miệng cũng không giải oan được vụ này.
“Tôi đã xem xét kĩ lưỡng tình trạng của Tâm Dao rồi.
Có thể xuất viện trong một hoặc hai ngày tới.” Hoài Khang đẩy gọng kính, bình tĩnh đáp và bỏ qua cái liếc mắt khinh thường của Vĩ Thành: “Thế tôi đi trước đây.”
Hoài Khang nhanh chóng chạy thoát thân.
Bên trong, bà Triệu bắt đầu bày ra những món ăn sơn hào hải vị, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường rồi nhìn một lượt Tâm Dao với vẻ thương xót: “Chưa gì con gầy hơn chút rồi.
Đám nhà họ Lý kia bị điên sao?”
Tâm Dao nở nụ cười an ủi bà Triệu, nhưng đúng thật là khi cô nhìn lại những nơi được băng bó kĩ càng, cô khẳng định bà Lý không hề bình thường.
Lúc đó, cô không nghĩ tới bà ta có thể hành động điên cuồng như vậy.
“Chắc con đau với sợ lắm.” Bà Triệu dần đỏ hoe đôi mắt, liên tưởng đến cảnh tượng đó thôi mà bà còn lạnh sống lưng, huống gì người chịu trận lại là Tâm Dao.
“Dạ không sao.
Cháu đã quen rồi.” Tâm Dao bình thản đáp.
Đối với cô đó là một câu nói hết sức bình thường, như kiểu quen cách ăn mặc, quen ăn ở tiệm đó.
Nhưng người nhà họ Triệu lại đồng thời nhíu mày, tim của cả ba bị giằng xéo qua một đường.
Rốt cuộc cô đã chịu khổ đến mức nào mới có thể nói ra câu đó một cách nhẹ nhàng thế chứ?
Vĩ Thành có chút không kiềm chế được mà thốt lên: “Sau này nhà họ Triệu sẽ bảo vệ em.”
Triệu lão gia và bà Triệu đều quay sang nhìn anh một cách đầy ẩn ý.
Cả Tâm Dao cũng thế, nhưng là với ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Cô đã từng nghe Triệu lão gia nói câu này, nhưng khi được phát ra từ anh thì lại có sức hút không thể chối từ.
Triệu lão gia mỉm cười với Tâm Dao rồi tiếp lời: “Đúng đấy.
Con không cần cố tỏ ra kiên cường đến thế.
Con hãy làm một cô gái nhỏ của nhà họ Triệu nhé.”
Bà Triệu vỗ nhẹ vào tay Tâm Dao: “Ở đây, mọi người sẽ là người nhà của con.”
Tâm Dao ngơ ngẩn, sau đó di chuyển ánh mắt bao quát cả ba người.
Một giọt nước mắt rơi xuống, dường như bao nhiêu áp lực đè nén bộc phát.
Một người chết đi sống lại thì sẽ chịu đựng những gì? Biết rõ kết cuộc mình thế nào? Không