Tâm Dao gõ cửa phòng Vĩ Thành, sau đó ló đầu vào trong, thầm nuốt nước miếng khi thấy anh đang đứng giữa dãy comple mà Triệu lão gia chuẩn bị sẵn.
“Em vào được không?” Tâm Dao nhận được cái gật đầu cưng chiều của Vĩ Thành, mới rón rén đóng cửa nhẹ lại rồi nhào vào lòng anh.
“Sao thế? Em không ở bên mẹ à?” Vĩ Thành đón lấy cả thân người Tâm Dao, tò mò hỏi.
“Em trốn ra đó nếu không sẽ tắt thở giữa đống đồ mất.” Tâm Dao thở hắt ra một hơi, không nghĩ tới bà Triệu đem hẳn những chiếc váy trắng bồng bềnh của hãng thời trang nơi bà sáng chế ra, cho cô thử hết bộ này đến bộ khác.
Cô nhìn quanh phòng của anh rồi hỏi: “Bên anh ổn chứ?”
Vĩ Thành cũng đành phải thở dài, anh thà ôm khẩu súng nặng cả ngày, còn hơn là cởi ra mặc vào hết áo vest này tới áo vest khác, nhưng nhìn Tâm Dao thêm mấy lần, anh mỉm cười tình nguyện chịu đựng việc này: “Anh thật sự rất mong chờ đến lúc dắt em vào lễ đường.”
Tâm Dao định đáp lời thì bên tai nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức chui rúc vào giữa dãy quần áo, còn không quên nắm lấy cà vạt của Vĩ Thành kéo theo khiến anh phải lập tức đặt tay lên thanh móc, nếu không tưởng chừng sẽ đè lên người cô.
“Vĩ Thành, Tâm Dao có qua bên con không?” Bà Triệu ngó đầu vào, vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.
Vĩ Thành chớp chớp mắt, không biết có nên nói ra Tâm Dao đang ở trước mặt mình không thì đã thấy cô lắc đầu, đưa tay lên miệng ra vẻ im lặng.
Anh hơi do dự: “Dạ, Tâm Dao…”
Nhưng vừa định lên tiếng, một lực kéo đã giật mạnh cả người Vĩ Thành xuống, sau đó là cảm giác mềm mại ấm nóng đặt ngay nơi khoé miệng.
Mím chặt môi, anh nhìn Tâm Dao đã đỏ mặt từ lúc nào, còn hơi chu miệng cầu xin anh khiến anh không thể chịu đựng nổi vẻ đáng yêu này.
“Sao thế Vĩ Thành?” Bà Triệu khó hiểu khi con trai đang nói thì đột ngột dừng lại.
Vĩ Thành nheo mắt nhìn Tâm Dao, quyết định sẽ bao che cho cô: “Con lỡ cắn trúng lưỡi.
Tâm Dao chắc đi vệ sinh rồi thưa mẹ, nãy giờ con không thấy em ấy.”
Tâm Dao mỉm cười, nhưng chưa vui được bao nhiêu, đã cảm nhận Vĩ Thành áp sát vào người, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng chạm vào bờ má của cô rồi khẽ nâng lên.
Gương mặt anh càng lúc càng sát lại, từ môi xẹt qua môi đến khi môi dưới của cô bị anh ngậm lấy.
Bà Triệu nào biết tình hình bên này, thở dài rồi bảo: “Còn tận mấy chục bộ đang chờ con bé thử, chắc là trốn đi đâu rồi.”
Vĩ Thành nhả môi dưới của Tâm Dao ra, cả hai cảm nhận hơi thở dồn dập của đối phương, hơi nghiêng đầu tiếp tục chiếm cứ phần môi trên của cô, đồng thời trả lời mẹ mình: “Mẹ cho em ấy nghỉ ngơi chút, đừng khiến em ấy quá mệt.”
Bà Triệu lẩm bẩm: “Con làm như mẹ bóc lột sức lao động của Tâm Dao lắm ấy, chỉ là con bé thử bộ nào cũng hợp.
Thật sự rất khó chọn đấy!”
“Vĩ… Vĩ Thành… đừng…” Tâm Dao thở hắt ra, ánh mắt dâng lên hơi nước long lanh, khe khẽ cảnh báo Vĩ Thành nhưng không thể làm trái lại với sự kiên định của anh lúc này.
Thừa cơ hội, anh luồn lưỡi tiến sâu vào bên trong, lôi kéo lưỡi