Vĩ Thành một tay ôm eo Tâm Dao cưng nựng, một tay cầm điện thoại của cô để xem tin tức trên trang trường với dòng tựa đề:
“Một thầy giáo ỷ quyền lạm dụng học sinh để mua điểm”
Kèm theo đó, hai bức hình cũng được tung lên làm bằng chứng.
Một cô gái đã được che mặt bị một cánh tay lôi vào trong phòng học bí mật, cùng tấm ảnh cô ta nằm trên bàn và đang bị lạm dụng thân thể.
Vĩ Thành nheo mắt, không nghĩ tới trường của Tâm Dao lại lắm vấn đề đan xen nhau như thế.
Lúc này, bàn tay nhỏ nhắn của cô bấm vào tấm thứ hai, sau đó phóng to ra nơi chiếc tủ kính phản quang, có thể thấy rõ trên tay của người thầy giáo có ánh lên chiếc đồng hồ hàng hiệu.
“Anh nhìn này đi, đồng hồ này không phải ai cũng mua được đâu, anh có nhớ đã từng thấy nó ở đâu không?” Tâm Dao giải thích cho Vĩ Thành nghe vật hàng hiệu trong trường cô rất hiếm thấy, chưa kể dường như thứ đồ này còn là bản giới hạn, nên cố khơi gợi trí nhớ của anh một cách nghiêm túc.
Vĩ Thành ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới từng có người chỉ tay vào mặt của Tâm Dao và đổ hết mọi tội lỗi lên người cô về việc con trai mình bị đánh bầm dập, người đó cũng có chiếc đồng hồ hệt như thế.
Anh bật cười một cái, sau đó vuốt tóc cô: “Em tinh mắt thật đấy, nhưng nghe anh nói, tuyệt đối không được tự ý đi điều tra hay gì cả, chuyện này để anh lo.”
Tâm Dao chu môi, mắt láo liên khi Vĩ Thành đoán được ý tưởng trong lòng cô, chắc phải đành ngoan ngoãn ngồi chờ tin tức của anh thôi.
Anh gửi tin tức này qua cho Thiên Tuấn, không quên nhắn lại một câu điều tra cho rõ, sau đó đặt điện thoại xuống rồi lật người đè cô lên bàn, tiếp tục ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của người mình yêu cứ như vài phút trước không hề tự nhủ phải kiềm chế bản thân.
________________
Tâm Dao vừa hoàn thành xong tiết học, đang định cùng Tuệ Khanh đi ăn trưa thì đã bị Thuỳ Linh đá cửa xông vào rồi xách cả hai ra căn tin.
Cả hai im ắng, không dám phản ứng gì, chỉ ngồi nhìn Thuỳ Linh chuẩn bị đũa muỗng cho từng người.
“Nói đi, hôm đó xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không gọi cho chị?” Thuỳ Linh hỏi bằng giọng lạnh lùng, khiến ai nghe vào cũng phải rợn gai óc.
Thuỳ Linh vừa được mời biểu diễn ở nước ngoài, trở về đã nghe thấy tin tức chấn động: Tuệ Khanh bị mười mấy tên nam sinh ***** ***, Tâm Dao đối đầu với thầy giáo vì hà hiếp bạn bè.
Cô ấy muốn xỉu ngay tại chỗ, may mắn kịp thời cho người điều tra mới hiểu rõ không nên quá nghe theo sự phóng đại qua miệng từng người.
“Lúc đó chị đâu ở đây…” Tuệ Khanh mấp máy, tự nhiên có thêm người chị bắt tội khiến cả hai không dám trái lời.
Thuỳ Linh nghe thấy thế thì nhìn Tâm Dao và Tuệ Khanh một cái rồi mỉm cười dịu dàng, đủ để khiến cho họ phải rối rít xin lỗi, họ sợ nhất là mỗi khi chị ấy nổi điên cùng điệu dáng niềm nở, không khác gì tử thần hăng hái lấy mạng bạn.
Sau khi kể rõ tình hình lần nữa, Thuỳ Linh lên tiếng:
“Thế bây giờ em tính thế nào, Dao?”
Tâm Dao lắc lắc đầu, chan nước mắm lên cơm: “Đô đốc không cho em nhúng tay vào, anh ấy sợ em lại kiếm thêm rắc rối.”
Tuệ Khanh múc một muỗng cơm lớn cho vào miệng: “Hôm đó đô đốc thật sự rất đáng sợ, không ai dám đến gần anh ta.
Lúc anh ta dắt Tâm Dao đi, tao còn sợ mày bị bắt nạt.”
Tâm Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm, trong tâm trí đã hoàn toàn quên mất cảnh tượng