Sau ba ngày ở bệnh viện thì bác sĩ cho Ngọc Lam xuất viện về nhà, khi Minh Tiên vừa dìu Ngọc Lam vào trong phòng thì mẹ cũng lăn xe vào theo nói:
- Con mau dìu Ngọc Lam lên giường nằm nhanh lên ông bà xưa vẫn nói:" Một lần sảy bằng bảy lần đẻ " đấy,con phải kiêng cữ cẩn không sau này lại khổ thân.
Nhưng trên giường lại không hề có chăn gối gì làm cho mẹ và Minh Tiên nhìn Ngọc Lam thắc mắc mà cô lúc này toàn thân chẳng có tí sức lực nào chỉ tay vào góc phòng,Minh Tiên đỡ cô ngồi xuống sau đó đi đến góc phòng mở cái chiếu ra thấy có chăn và gối thì cầm đem lên giường rồi đỡ Ngọc Lam nằm xuống.Chỉ có vài ngày không nhìn thấy Ngọc Lam mà mẹ anh xém nữa không nhận ra cô,cả người đã gầy giờ lại chịu cú sốc không giữ được cái thai càng khiến cho Ngọc Lam suy sụp hơn và chỉ cần thấy chăn gối của cô không có trên giường thì mẹ đã biết con trai mình bắt nạt Ngọc Lam rất nhiều.Mẹ anh thấy cô thường ngày nói cười làm việc cũng không để tâm nhiều vậy mà không ngờ sau những nụ cười ấy là những nỗi buồn con bé không tỏ cùng ai.
Mẹ nói Minh Tiên xuống dưới nấu cơm còn mình lăn xe đến bên giường đưa tay sờ lên hai bên má gầy còm của Ngọc Lam nói:
- Sao số con lại khổ như vậy hả Ngọc Lam? Trước khi con về đây có phải con đã chịu rất nhiều ấm ức khi ở nhà ba mẹ đẻ đúng không? Vậy mà thằng con trai của mẹ lại còn ức hiếp con đủ đường,tuy mẹ tàn tật không làm được gì cho con nhưng từ giờ trở đi mẹ sẽ dùng toàn bộ tình yêu thương mẹ có mà dành cho con.
Ngọc Lam không muốn khóc nhưng hai bên má nước mắt đã chảy đầy,cô cảm động trước tình thương mẹ anh dành cho mình nghẹn ngào lên tiếng:
- Con xin lỗi mẹ vì dã không bảo vệ được con của con và là cháu của mẹ,mẹ ơi con vô dụng lắm đúng không ạ,mẹ có giận hay trách cứ gì con mẹ cứ nói con xin chấp nhận hết.
Mẹ anh vừa lắc đầu vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Ngọc Lam rồi an ủi cô:
- Mẹ làm sao có thể trách con được chứ Ngọc Lam,con cái là lộc trời ban nếu như đứa bé này chưa có duyên với gia đình ta thì nhất định sau này con sẽ có lại rất nhiều con cái bởi con là một cô gái tốt, con đã nghe lời mẹ dặn ngay khi chỉ nghi ngờ mang thai con đã nghe lời của mẹ làm gì cũng cẩn thận và nghỉ ngơi hợp lí một đứa con ngoan như vậy thì sao mẹ có thể giận hay trách cứ con kia chứ.Mẹ thương con còn không hết,con còn trẻ cứ nghỉ ngơi bồi dưỡng thật tốt thì sau này con sẽ mang thai lại thôi,con đừng khóc như vậy sẽ không tốt cho mắt của con.
Nước mắt của Ngọc Lam cũng ngừng rơi nhưng cô lại đau khổ nói:
- Nhưng sau này con với anh