Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHai người từ trung tâm mua sắm đi ra đã hơn một tiếng sau, đến cổng vào thấy một người đàn ông trung niên vội vàng tiến tới, khi sắp bước ngang qua nhau người đàn ông trung niên vội vàng lùi lại mấy bước kêu ngài.
“Lục thiếu! Nhìn ánh mắt tôi này, thiếu chút nữa không nhìn thấy!”
Người đàn ông này là chủ tịch trung tâm mua sắm, nhận được điện thoại từ giám đốc vội vã từ địa phương khác trở về.
“Lục Thiếu, thật hiếm khi ngài tới đây, không bằng tôi là chủ, mời ngài và phu nhân đây một bữa cơm?” Chủ tịch Lý thật sự bỏ việc riêng trở về mời người ta ăn cơm, chủ yếu vẫn muốn thử xem Lục Thiếu có nguôi giận không, vạn nhất hắn còn sinh khí, trở về cùng hai vị trưởng bối nói chuyện vừa xảy ra, hắn sợ ảnh hưởng đến chuyện vay tiền, lúc đó liền không dễ làm.
Phải biết rằng, hiện tại hắn đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, ở tỉnh lân cận mở một công ty mới, kết quả đầu tư liên tiếp bị thua lỗ, hiện giờ là thời điểm đang cần tiền.
“Không cần.” Lục Hành Tung trực tiếp cự tuyệt, “Tôi hiếm khi được về nhà, thời gian đều thuộc về cô ấy.”
Sau đó, hắn nắm tay Giang Dao đi thẳng đến bãi đỗ xe, không nói thêm một câu nào với chủ tịch Lý.
“Bây giờ đi đâu anh?” Giang Dao ngồi ở ghế phụ nhìn ra bên ngoài đường, trong lòng nghĩ thầm, sau buổi sáng nay, mọi ấn tượng Lục Hành Tung ở trong lòng cô đã thay đổi hoàn toàn.
Cô chưa bao giờ biết ngay cả chủ tịch và giám đốc đều kêu Lục Hành Tung là Lục Thiếu, nhớ lại vẻ mặt hắn khi được gọi như vậy không có nửa điểm gượng gạo, dường như đối với xưng hô này thật bình thường.
Giang Dao quay đầu nhìn Lục Hành Tung, nhỏ giọng nói, “Lục Thiếu?”
Lục Hành Tung dừng xe trước cửa một nhà hàng, cũng không vội vã xuống xe mà quay đầu nhìn Giang Dao, suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi, “Một khi đã như vậy, anh nên gọi em là Lục Thiếu phu nhân hay là Lục phu nhân?”
“Đều không cần, khó nghe! Thiếu gia, phu nhân cứ giống như xã hội tư bản chủ nghĩa cũ!” Giang Dao vội vàng lắc đầu chuẩn bị