Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNghe người lớn nói chuyện, rất nhiều lần Giang Dao nghĩ chen miệng hỏi Lục Hành Tung đã gọi điện thoại về nhà chưa, nhưng vẫn luôn không có cơ hội để tiếp chuyện, mãi cho đến khi tiễn Lục Hải Hưng và Lục Tiếu Tiếu ra về, Giang Dao mới xem như bắt được cơ hội hỏi ba Lục.
“Ba ơi, mấy ngày hôm nay anh Hành Tung không gọi điện thoại về nhà sao ba?” Giang Dao có thể nói cô đã chờ điện thoại vài ngày được không?
Mấy ngày ở trên huyện, rất nhiều lần cô nhìn thấy Triệu Trang Tông và người phụ nữ có thai kia thân mật bên nhau, thậm chí có một lần bắt gặp Triệu Trang Tông cùng cô ta từ trong bệnh viện đi ra, nhìn bộ dáng hình như là Triệu Trang Tông mang theo người phụ nữ đi kiểm tra thai kỳ. Chẳng qua, cô đứng ở địa phương tương đối bí ẩn, Triệu Trang Tông không phát hiện ra cô mà thôi. Lục Tiếu Tiếu bị cô giữ lại không cho tiến lên chào hỏi.
Cái cô nương thiếu tâm nhãn kia, đến bây giờ còn không nhận thấy điều gì đó không thích hợp.
Ngoài việc nghĩ cùng Lục Hành Tung nói chuyện này, Giang Dao thật sự rất nhớ hắn cũng lo lắng cho hắn. Đã giao hẹn gọi điện thoại về nhà báo bình an, kết quả vài ngày trôi qua cũng chưa gọi về.
“Chưa gọi, có thể nói bận nên quên mất.” Ba Lục nói, “Con yên tâm, không có chuyện gì xảy ra, nó lớn như vậy rồi nếu thực sự có chuyện gì, nhiều ngày như thế bộ đội đã sớm gọi điện thoại báo.”
“Vâng ba.” Giang Dao có chút buồn bực đáp lại, rồi lên lầu trở về phòng.
Đừng nhìn cô nói chuyện với ba Lục không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng lúc này trong lòng cô thật sự tức điên lên.
Đồ xấu xa! Còn nói rất yêu cô! trở về bộ đội tựa như diều đứt dây, một cuộc điện thoại đều không nhớ rõ gọi về.
Bận! Bận! Bận!
Lại bận, có thể bận đến mức không có thời gian gọi một cuộc điện thoại?
Trước kia, cô không thích hắn nhiều lời, hắn cứ rảnh sẽ gọi điện thoại về nhà, chỉ muốn cùng cô nói chuyện một hai câu đã mãn nguyện. Hiện tại, cô nhớ hắn, hắn lại không nghĩ gọi cho cô.
Cô mở ngăn kéo, nhìn thấy tiền lương Lục Hành Tung đặt bên trong, Giang Dao thở phì phì giận dữ đập đập sổ tiền lương trong tay, phảng phất như quyển sổ lương là Lục Hành Tung mà hả giận.
“Lại cho anh thời gian