Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiang Dao chuẩn bị nghe vài câu liền cúp điện thoại, đột nhiên nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc, là giọng nói Lục Hành Tung.
“Giang Dao, là anh.” Giọng nói Lục Hành tung giống như bình thường ngắn gọn, súc tích.
Nhưng ngay sau khi phản ứng lại, Giang Dao trực tiếp nổi giận với người bên kia điện thoại, “Lục Hành Tung! Anh còn biết gọi điện thoại về nhà? Trước khi quay lại đơn vị đã nói thế nào? Miệng hứa đến nơi sẽ gọi điện thoại về nhà báo bình an? Anh có biết em lo lắng rất lâu? Mấy ngày nay, em giống như người tâm thần, điện thoại gọi đến chạy như điên đến nghe, còn tưởng anh gọi về, mười ngày anh đi, em đều lo lắng cả mười! Anh thì tốt rồi, một cuộc điện thoài đều không nhớ rõ gọi về nhà!”
Giang Dao càng nói càng tức hơn, ở trong điện thoại mắng một hồi, mắng xong dứt khoát lưu loát đem điện thoại cúp cái rầm, cắt đứt liên lạc.
Sau đó cô thở phì phì trừng mắt nhìn điện thoại, ngực nhỏ vì cơn tức mà phập phồng lên xuống.
Tại nhà hàng Long Đằng ở Bắc Kinh, Lục Hành Tung nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, có chút kinh ngạc, kinh ngạc Giang Dao mắng hắn xong thế nhưng cúp luôn điện thoại không thèm nói chuyện.
Chuyện này làm cô tức giận đến mức nào mới có thể không nghe hắn nói một lời liền cúp máy?
Lại nhớ đến cô nói lo lắng mười ngày, mỗi ngày đều đang đợi điện thoại của hắn, Lục Hành Tung trong lòng đối với hành vi cúp điện thoại giận không nổi, hắn có thể hiểu được tâm tình nhớ mong, lo lắng cho một người.
“Làm sao vậy? Chị dâu lại không nghe điện thoại của anh?” Lục Hành Tung quét mắt nhìn Chu Vĩ Kỳ, chủ nhân chiếc điện thoại. Còn không kịp ra khỏi phòng gọi điện thoại đã bị hắn ha ha giễu cợt, “Chị dâu lại làm rất tốt.”
Chu Vĩ Kỳ nói là “lại”, một bàn huynh đện bọn họ đều biết chuyện của hai vợ chồng Lục Hành Tung.
“Lão Tứ, biểu tình vui sướng khi người khác gặp hoạ nên thu bớt lại.” Trần Húc Nghiêu ở dưới gầm bàn đá một chân vào Chu Vỹ Kỳ đang cười sáng lạn, loại chuyện này không có gì tốt để cười, ít nhất Trần Húc Nghiêu cảm thấy không buồn cười.
Chu Vỹ Kỳ liếc mắt Trần Húc Nghiêu bên cạnh hừ nhẹ, “Muốn tôi nói, phụ nữ trong thiên hạ có rất nhiều, phí lời… Chết tiệt! Lão Ngũ! Cậu lại đá chân tôi một lần nữa xem!”
Lời còn chưa nói xong, Chu Vỹ Kỳ lại ăn một đá ở chân, chân này so với vừa rồi đau hơn rất nhiều, Chu Vỹ Kỳ thậm chí hoài nghi chân hắn đều bị dẫm gãy, thế nên hắn trực tiếp đứng lên, dáng vẻ muốn cùng lão ngũ Trần Húc Nghiêu đánh một trận.
“Ăn cơm còn không ngăn được miệng cậu.” Trần Húc Nghiêu một chút đều không nghi ngờ, vừa rồi nếu Chu Vĩ Kỳ đem lời kia nói hết, khẳng định sẽ bị lão tam Lục Hành Tung tẩn một trận nhừ đòn.
Lục Hành Tung đối với vợ là đặt trong lòng bàn tay còn sợ thịt cứng, luôn cẩn thận nâng niu, cái gì mà phí sức đi lấy lòng một người phụ nữ còn không bằng tìm một người phục nữ khác giải sầu, nói ra sẽ chỉ càng chọc giận lão Tam.
Lúc này Chu Vĩ Kỳ mới ý thức được suýt nữa nói ra lời không thể nói, bị Trần Húc Nghiêu mắng xong, lại ngượng mặt ngồi xuống, vươn tay về phía Lục Hành Tung, “Tam ca, điện thoại có thể trả lại cho em không?”
“Cậu cần dùng gấp?” Lục Hành Tung đôi mắt đều không nhìn lên, đứng ở bên cạnh cách Chu Vĩ Kỳ vài bước, trong tay cầm điện thoại hắn nhưng không có chút ý tứ đưa trả.
“Cần dùng gấp thật ra không có.” Chu Vĩ Kỳ nói thầm, “Tam ca nếu muốn gọi lại, vậy chạy nhanh gọi, nói chuyện mấy câu, nói xong liền có thể ngồi