“Em có bao nhiêu tiền?”Tần Thục Phân ngẩng đầu hỏi Tả Tịnh Nghiên rồi tính đơn giản giá của các món đồ cô muốn mua.
Hết thịt rồi tới bột mì, còn cả xà phòng thơm, dầu gội đầu, mỹ phẩm… chừng này cộng lại tối thiểu cũng phải hai mươi đồng.Nhìn thấy tóc của Tả Tịnh Nghiên vẫn còn phân nửa, bán có chừng đó tóc thì có thể thu được mấy đồng tiền đâu, tối đa cũng chỉ mười lăm đồng thôi.“Ba mươi chín đồng.” Tả Tịnh Nghiên thành thật trả lời.
Tần Thục Phân nghe mà trợn to mắt:“Đầu tóc của em có thể bán được nhiều tiền tới vậy ư?”“Còn phải làm thành tóc giả nữa mới được.”Tả Tịnh Nghiên thấy dáng vẻ khiếp sợ của chị gái lại không nhịn được cười, chị ấy đáng yêu quá đi, há miệng to tới độ có thể nhét vừa một quả trứng gà, có cần phải kinh ngạc tới vậy không nha?“Được lắm em gái, chị còn lo lắng em phải chịu thua thiệt, không nghĩ tới em có thể để người ta chịu thiệt như thế.”Tần Thục Phân lại lần nữa quan sát Tả Tịnh Nghiên, trông hiền lành ngọt ngào đáng yêu, rất đơn thuần, không nghĩ tới đối phương cũng không phải kẻ ngốc!Tả Tịnh Nghiên dở khóc dở cười: “Chị, em không khiến người ta chịu thiệt, em còn làm thành…”Tần Thục Phân vươn tay ngắt ngang lời Tả Tịnh Nghiên, bao che khuyết điểm nói:“Được được, chỉ cần ta không thiệt thòi là được, người khác có chịu thiệt cũng chẳng sao.”Đúng, lời này của chị gái cũng không sai!Có Tần Thục Phân dẫn đường, Tả Tịnh Nghiên thuận lợi mua sắm đủ đồ vật trong danh sách, cũng nhìn thấy được chợ đen trong truyện niên đại trông như thế nào.Thật ra chợ đen này xấp xỉ giống với chợ nông nghiệm những năm tám mươi, chỉ có điều tất cả đều là sạp vỉa hè.Bọn họ trải một tấm vải lên mặt đất, đặt hàng hóa lên mặt vải, một khi có người kiểm soát tới kiểm tra đột xuất bọn họ sẽ ôm cả đống vải bỏ chạy.Tả Tịnh