“Không cần, chị lấy việc giúp người làm niềm vui, chưa bao giờ cần hồi báo.”Tần Thục Phân cũng không quay đầu lại phất phất tay, người như cơn gió bay đi mất.Tả Tịnh Nghiên mỉm cười lắc đầu.
Vẫn còn nhiều thời gian, muốn cảm ơn cũng không ngại một hai ngày như vậy.Mua đủ đồ rồi cô mới phát hiện bụng mình đói tới reo vang.
Nhìn thời gian, đã một giờ rưỡi chiều, Tả Tịnh Nghiên dứt khoát không tới quán cơm ăn cơm mà mua ít lương khô ăn trên đường về là được.Khi đi ngang qua một cửa tiệm trên đường về, cô thấy họ bán bánh quai chèo mới chiên xong.
Mùi thơm kia chui thẳng vào trong mũi cô.Không phiếu lương thực thì hai hào một bánh, có phiếu thì một hào một bánh.
Tả Tịnh Nghiên lại cảm thán giá hàng quá rẻ mạt, cô mua hai cái bánh tốn hai hào, trong túi còn thừa lại mười bốn đồng.Ăn hết bánh quai chèo khô ứng, cô lại mua một bình nước có ga, nước có ga đã được ướp lạnh uống ngon cực kỳ, mát mẻ xuống tận cổ họng, lại ăn thêm hai cái bánh quai chèo nữa là đủ no căng.Ăn uống đủ đầy rồi cô lại tới trạm xe buýt đứng chờ xe.
Chỉ một hào tiền xe mà thôi, khi đi từ trong nhà tới cô không biết mình có thể bán tóc được hay không, nhưng hiện tại có tiền rồi, không cần tiết kiệm chút tiền ấy.Xe buýt này chạy rất chậm, lắc lư qua lại.
Vào giờ này chẳng có mấy người trên xe, không chật chội chen lấn chút nào, còn có gió thổi từ cửa sổ vô rất thoải mái.
Tả Tịnh Nghiên ngồi trên xe mà ngủ thiếp đi.Chừng một giờ sau xe tới trạm, nhân viên tới gọi cô dậy.
Tả Tịnh Nghiên đeo cái sọt lớn xuống xe.
Vào giờ này, người đi làm đã đi làm, người đi học cũng tới trường rồi, trong đại viện rất yên tĩnh.Tả Tịnh Nghiên vừa về tới nhà đã bắt đầu bận bịu lên, cô nhào bột, làm nhân sủi cảo rồi lại bắt đầu xiên quả táo gai, ngao nước đường làm mứt quả cho Đông Đông.Cô không có kinh nghiệm gì, nhưng khi xem Tiktil đã từng thấy được cách người ta ngao