Một con ả nhà quê xuất thân nông thôn lại dám đối nghịch với mình, Lý Ái Mai muốn bắt Tả Tịnh Nghiên không thể ở lại trong đại viện được nữa, muốn thấy Tả Tịnh Nghiên phải khóc lóc chạy về nông thôn.
Cô ta không chỉ muốn ép Tả Tịnh Nghiên phải cút ra khỏi đại viện, còn muốn một hòn đá ném trúng hai con chim, chặt đứt cơ hội cạnh tranh của Lục Hạo Đình với chồng mình.
“… Không phải… Tả Tịnh Nghiên không cướp mứt quả của Đông Đông, mọi người cũng đừng ầm ĩ nữa, mau về nhà đi thôi.
”Khương Tuyết Oánh đã nói tới cổ họng khát khô.
Chỉ có chút chuyện nhỏ thôi, có cần phải ầm ĩ tới tận chỗ thủ trưởng không?Lại nói, chồng mình có quan hệ rất tốt với Lục Hạo Đình, nếu bản thân cô ấy đi tố cáo, vậy sau này hai người bọn họ còn có thể vui vẻ được nữa sao?Từ tận đáy lòng, Khương Tuyết Oánh cũng không tin tưởng Tả Tịnh Nghiên sẽ bồi thường mười xâu mứt quả cho Đông Đông, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện cho bớt phiền.
“Đừng sợ, cũng do chị tốt tính quá nên Tả Tịnh Nghiên mới dám bắt nạt chị, đứng lên đánh ngã cô ta, không thể để cho cô ta tác oai tác quái trong đại viện nữa.
”Nhưng mặc kệ Khương Tuyết Oánh nói gì, Lý Ái Mai cũng không nghe, cô ta chỉ muốn kiện tới chỗ thủ trưởng.
Có nhiều quân tẩu cùng đi tố cáo như vậy, cô ta không tin lãnh đạo lại không chịu xử lý.
Mấy quân tẩu khác tuy hận Tả Tịnh Nghiên nhưng cũng không tới mức muốn đuổi cô ra khỏi đại viện.
Lại nói, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như mấy người phụ nữ cãi nhau cũng phải đi tìm thủ trưởng? Còn muốn chồng mình tiếp tục hoạt động trong quân đội nữa không?Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy nên chẳng có mấy người phụ họa Lý Ái Mai, ai cũng khuyên cô ta từ bỏ đi.
“Chuyện to tát gì đâu, chẳng phải chỉ là một xiên mứt quả thôi ư? Thôi đi, chúng tôi còn