Nhưng Tả Tịnh Nghiên đã nắm chặt lấy tay cô ta cười như không cười nhìn gương mặt chột dạ của đối phương.“Chị dâu, nếu chị đã ầm ĩ ở đây lâu như vậy, có bận cũng không vội một hai phút đồng hồ này, dù sao chuyện tôi muốn nói cũng có liên quan tới chị.
Trừ khi chị chột dạ không muốn nghe.”Bị ánh mắt đầy bức bách của Tả Tịnh Nghiên nhìn chằm chằm như vậy, Lý Ái Mai không nhịn được cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô có lệ mà cảnh cáo đối phương:“Cô mới chột dạ, vì sao tôi phải nghe cô ăn nói linh tinh?”“Yên tâm, những lời tôi nói đều là nói thật, tuyệt đối không nói linh tinh, tôi không phải người thích ăn không nói có, bịa đặt nói xấu giống chị.”Tả Tịnh Nghiên bật cười nhìn cô ta, nụ cười trào phúng không tả nổi, lời nói ra lại thẳng thắn rõ ràng.Lý Ái Mai nghe thấy mấy lời chói tai này, vừa định cãi lại, chợt thấy Tả Tịnh Nghiên khom lưng một cái thật sâu với mọi người ở đây, đợi khi đứng thẳng người lên rồi mới chân thành nói:“Nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây, em thật sự xin lỗi mọi người! Đều do em mới đến, không biết nhân gian hiểm ác đáng sợ, nghe lời châm ngòi chia rẽ của Lý Ái Mai mà mang nhiều phiền phức tới cho mọi người.”“Nhưng nếu em đã làm những chuyện kia, cũng nên nói một tiếng xin lỗi với các chị ở đây, xin mọi người hãy tha thứ cho sai lầm của em, em sẽ tìm thời gian mời mọi người ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm, làm lễ nhận lỗi cẩn thận với các chị.”Thái độ nhận sai của Tả Tịnh Nghiên rất thành khẩn, nói xong cô lại cúi đầu một cái thật sâu.Mấy quân tẩu ở đây thấy vậy cũng ngại tiếp tục truy cứu trách nhiệm của cô, một cô gái nông thôn mới vừa vào thành đã bị người hữu tâm châm ngòi chia rẽ lợi dụng, trong lòng mọi người đều hiểu chuyện này là thế nào.Vừa rồi Lý Ái Mai còn nhảy lên nói với mọi người, đòi tới quân đội kiện Lục Hạo Đình