“Chị dâu, tôi cũng vì tin lời chị nên mới ầm ĩ với lão Lục, hiện tại anh ấy muốn ly hôn với tôi rồi, chị đã hài lòng chưa? Vì sao chị muốn hại tôi? Hay là chị còn có rắp tâm gì đó không thể cho người khác biết?”Tả Tịnh Nghiên đỏ mắt, tức giận vặn hỏi Lý Ái Mai, ngón tay chỉ thẳng vào cô ta cũng đang run rẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi người thấy Tả Tịnh Nghiên như vậy lại càng đồng tình với cô hơn, nếu là Lý Ái Mai, có nói ra được những lời như vậy cũng không lạ gì, hơn nữa giọng điệu khi nói cũng giống Lý Ái Mai như đúc.
Lâm Mỹ Phượng vốn là người dễ nóng giận, nghe thấy lời Tả Tịnh Nghiên nói, cô ấy lập tức liên tưởng tới hình như mấy lần mình với chồng cãi nhau cũng là do Lý Ái Mai khích bác?Thế là cô ấy lập tức đứng lên cùng một chiến tuyến với Tả Tịnh Nghiên:“Tả Tịnh Nghiên, em đừng khổ sở, chúng ta cứ nói rõ tình huống cho Lục Hạo Đình biết.
Cũng may mà em chưa tới quân đội ầm ĩ, nếu không sợ là Lục Hạo Đình sẽ bị đuổi khỏi quân đội mất.
Nào có ai lại hố người ta như vậy?”Những quân tẩu khác tuy còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lý Ái Mai chứng tỏ bọn họ tin lời Tả Tịnh Nghiên nói, đều cảm thấy Lý Ái Mai quá âm hiểm, sau này phải chú ý không để bị ả ta lừa.
Lý Ái Mai thấy mọi người đều tin, lại tức tới hổn hển hô to với Tả Tịnh Nghiên:“Tả Tịnh Nghiên, tôi chưa từng nói như vậy, là cô thêu dệt vô căn cứ, đừng tưởng cô học được giọng điệu của tôi là có thể đổ oan cho tôi.
”Sợ mấy quân tẩu đều tin lời Tả Tịnh Nghiên nói, Lý Ái Mai lại hô lên với mọi người:“Mọi người đừng tin cô ta, Tả Tịnh Nghiên là loại người gì có ai không biết? Cô ta vốn là một người đàn bà chanh chua vô lại, sao mọi người có thể tin