Nhưng muốn buôn bán cần phải có vốn khởi đầu, cô biết đi đâu để kiếm số tiền kia đây?Lục Hạo Đình mới đi tới cửa, đột nhiên bước chân ngừng lại, quay đầu.
Nếu là trước kia, mỗi lần về nhà giải quyết xong chuyện cần thiết rồi anh sẽ đi ngay, mà Tả Tịnh Nghiên thì chắc chắn sẽ khóc lóc ầm ĩ chắn trước cửa không cho anh đi.
Nhưng hôm nay cô thật khác thường.
Căn nhà vốn lộn xộn hỗn loạn cũng được thu dọn sạch sẽ, đồ vật trong nhà được sắp xếp chỉnh tề.
Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy, vốn sẽ không tin tưởng người phụ nữ lười biếng kia sẽ làm việc nhà.
Thấy Lục Hạo Đình dừng bước lại, Tả Tịnh Nghiên vội nói: “Trong nhà không còn gì nữa, cũng không tiện giữ anh ở lại ăn cơm.
”Lục Hạo Đình lại chau mày càng chặt hơn, cảm thấy Tả Tịnh Nghiên như hận không thể khiến anh rời đi ngay?Sợ Tả Tịnh Nghiên lại chạy tới nhà người ta ăn chực, Lục Hạo Đình xoay người lại đi trở về, trầm giọng nói với cô:“Thu xếp một chút, chúng ta tới căn tin ăn cơm.
”Vậy mà Lục Hạo Đình lại chủ động đưa cô tới căn tin ăn cơm? Mặt trời mọc ở đằng tây sao?Tả Tịnh Nghiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô cũng muốn đi ăn cơm, nhưng không thể mặc như vậy ra ngoài nha?Cô chỉ chỉ quần áo bẩn trên đất, lại chỉ bộ đồ mình đang mặc trên người, bất đắc dĩ nhún vai với Lục Hạo Đình:“… Không có quần áo, hết đồ mặc rồi.
”Lục Hạo Đình nhíu mày đưa mắt nhìn Tả Tịnh Nghiên, thấy lời cô nói cũng là tình hình thực tế, anh lại không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Anh vừa rời đi, Tả Tịnh Nghiên đã cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều.
Khí tràng của người đàn ông này quá mạnh, đè ép tới cô không thở nổi.
Đi cũng tốt, đi đi mới không làm lỡ công việc của cô.
Tả Tịnh Nghiên đối mặt với đống quần áo bẩn chất đống như núi nhỏ, thở dài, cực kỳ hoài niệm chiếc máy giặt quần áo tự động thời hiện đại.
Cô nhận mệnh mà cầm bàn chà quần áo, ngồi xuống băng ghế nhỏ, lại lần nữa giặt quần áo.
Lục Hạo Đình ra khỏi nhà xong lại định tới căn tin mua cơm về nhà, cùng ăn với Tả Tịnh Nghiên.
Đêm nay anh sẽ ở