Tả Tịnh Nghiên là người hiếu thắng, đương nhiên sẽ không nhận tiền của Lục Hạo Đình.
Cô bình tĩnh nói với anh:“Tôi không cần tiền của anh, anh tìm một chỗ ở giúp tôi là được rồi.”Lục Hạo Đình nheo mắt nhìn Tả Tịnh Nghiên, thật sự thấy lạ khi cô có thể bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ có người bày mưu bày kế cho cô, để cô lấy nhu thắng cương, lấy lùi làm tiến?Mặc kệ cô chơi chiêu gì, bọn họ nhất định phải ly hôn, Lục Hạo Đình cứng rắn mệnh lệnh:“Tiền tôi đặt ở đây.
Nếu cô còn dám đi quấy rầy nhà người khác, tôi sẽ ném cô về nông thôn.”Tả Tịnh Nghiên cười khổ nhìn tiền trên bàn, người đàn ông đóng sập cửa rời đi như vậy chứng to anh đã phẫn nộ tới cùng cực, không muốn có bất kỳ gút mắt gì với cô nữa, chỉ mong có thể mau chóng rời đi.Mở ra xem thử, ở đây có tổng cộng ba mươi ba đồng sáu hào, tiền trợ cấp mỗi tháng của Lục Hạo Đình là sáu mươi hai đồng, gửi cho nhà hai mươi đồng, lại cho Tả Tịnh Nghiên ba mươi đồng, chính anh chỉ còn lại mười hai đồng.Khi chưa kết hôn với Tả Tịnh Nghiên anh còn hút thuốc, sau khi kết hôn ngay cả thuốc cũng cai, ba mươi đồng này hẳn phải để dành mấy tháng mới ra được.Hiện tại Tả Tịnh Nghiên thật sự thiếu tiền, nhưng cô không thể nhận số tiền này được.
Nếu cô nhận nó, vậy cô có khác gì nguyên chủ đâu? Cũng thành người phụ nữ phải sống dựa dẫm vào đàn ông thôi.Nhưng tình huống trước mắt, trong túi không có tiền, trong bếp không có lương thực, trong bếp cũng không còn dầu hỏa, muốn sống cũng khó khăn.Cô nhất định phải kiếm tiền thật nhanh, nhưng cho dù cô muốn buôn bán gì cũng phải có tiền vốn mới được.Tả Tịnh Nghiên cau mày, ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn, tự hỏi xem mình nên kiếm được khoản tiền đầu tiên bằng cách nào đây.Sợi tóc trượt từ đầu vai xuống, chạm lên mu bàn tay, hơi ngứa ngáy.
Tả Tịnh Nghiên cúi đầu bật cười.Tóc của nguyên chủ vừa đen