“Ha ha, anh làm được không?” Lâm Thiên Nhất cười hỏi.
“Em cứ bày.
” Mạnh Tuyển Xuyên bày ra dáng vẻ khiêm tốn hiếu học.
“Ừm, lần sau đi, lần này để em.
” Lâm Thiên Nhất mỉm cười múc thịt mới được nấu lần hai ra.
Mạnh Tuyển Xuyên cầm nồi đi rửa sạch.
Lâm Thiên Nhất lại nhanh chóng xào thêm một đ ĩa cải xanh, tốt rồi, đủ vị.
“Em cứ ngồi yên đây, đừng nhúc nhích.
” Mạnh Tuyển Xuyên không để Lâm Thiên Nhất tiếp tục ra tay nữa, tự anh đã bao hết việc.
Lâm Thiên Nhất ngồi bên cạnh bàn chờ ăn.
Ba món mặn một món canh, đã có thể tính là phong phú.
Thời đại này, thịt hay rau đều chưa bị ô nhiễm gì, ăn rất yên tâm lại không có mùi.
Lâm Thiên Nhất ăn ngon lành.
“Thịt này ngon thật, rất tuyệt vời.
” Mạnh Tuyển Xuyên khen ngợi.
Chẳng trách cô bé này không thích ăn đồ ăn của quán cơm quốc doanh, đồ ăn cô nấu ngon thật sự, ngay cả người kén ăn như Mạnh Tuyển Xuyên cũng thấy thỏa mãn vô cùng.
“Đúng thế, đặc biệt là ăn với cơm.
” Lâm Thiên Nhất cũng rất hài lòng với tài nấu nướng của bản thân.
Tính ra, lượng ăn của cô cũng không lớn, mới ăn một bát cơm đã đặt đũa xuống.
Mạnh Tuyển Xuyên dọn sạch số cơm nước còn lại.
Ăn uống no đủ, Lâm Thiên Nhất ngã người lên sofa, Mạnh Tuyển Xuyên thì bưng chén bát xuống bếp dọn rửa sạch sẽ.
“Anh uống trà không?” Nhìn Mạnh Tuyển Xuyên đã rửa dọn sạch sẽ đi ra, Lâm Thiên Nhất ngồi ngay ngắn lại.
“Em không cần nhúc nhích, cứ nói cho anh biết trà ở đâu, anh đi pha.
” Mạnh Tuyển Xuyên không để Lâm Thiên Nhất đứng dậy.
“Lá trà ở ngăn tủ thứ hai bên trái, đúng, trong cái lon đó.
” Lâm Thiên Nhất nhìn Mạnh Tuyển Xuyên tìm được lá trà, bắt đầu pha.
Ha ha, anh chàng này trông còn giống chủ nhà hơn cả cô.
“Tối nay anh ở đâu?” Lâm Thiên Nhất hỏi.
Trong phòng này có hai