Hai người ở trong phòng chung quá lâu, không biết người ta có nghĩ linh tinh gì không, không bằng ra ngoài đi dạo cũng được.
Lâm Thiên Nhất vào phòng thay quần áo.
Hôm nay trời đẹp như vậy, đương nhiên phải mặc váy rồi.
Lâm Thiên Nhất thay một bộ váy hoa dài nền đen hoa xám, dài tới chừng mắt cá chân.
Trên người mặc một chiếc áo màu xám tro, nút cài màu đen, cổ tròn, có chít eo, tóc được thắt lỏng đặt trên vai trái, cả người trông có vẻ cao gầy xinh xắn.
Lâm Thiên Nhất vừa ra khỏi phòng, Mạnh Tuyển Xuyên đang ngồi trên sofa ngẩng đầu lên, trực tiếp ngây người.
“Đi thôi.
” Lâm Thiên Nhất cầm cái túi vải mình tự làm tới.
Mạnh Tuyển Xuyên phục hồi tinh thần lại.
Đối tượng của anh quá đẹp, mỗi lần gặp gỡ cô đều có thể mang tới một loại kinh hỉ mới cho anh, lần sau đẹp hơn lần trước.
Ví như bộ váy xám đen cô đang mặc kia, các cô gái bình thường sẽ không thích màu xám đen này, nhưng mặc trên người cô trông lại rất lỗi lạc, càng làm nổi bật ngũ quan diễm lệ của cô.
Ai, anh không thể ở bên cạnh cô liên tục, để cô đi một mình trên đường thôi cũng thấy lo lắng.
Anh đã quên mất lần đầu mình gặp Lâm Thiên Nhất, cô đang dùng chân đạp người đây.
Hai người ra khỏi cửa xuống lầu.
Ngày nghỉ, trong đại viện có không ít người.
Hai người mới vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
Cả hai quá chói mắt, nam anh tuấn cao lớn, mặc quân trang, tư thế oai hùng, nữ xinh đẹp vô cùng, một thân váy dài phiêu dật linh động.
Dù là hâm mộ cũng được, ghen tị cũng được, mọi người đều không thể không tán thưởng, trông hai người quá xứng đôi.
Rất nhiều người trước đây có ý với Thiên Nhất, hiện tại nhìn thấy hai người môn đăng hộ đối như vậy, trong