“Phù…” Lâm Thiên Nhất thở phào một hơi: “Bình thường bọn họ gặp em cũng không nhiệt tình như vậy, tất cả đều là vì anh.
”“Lỗi của anh.
” Mạnh Tuyển Xuyên mỉm cười mở khóa, chậm rãi lái xe ra khỏi nhà máy sản xuất máy móc.
“Muốn đi đâu?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất.
“Chúng ta cứ lái xe hóng mát đi, em cũng không biết nên đi đâu nữa.
” Lâm Thiên Nhất cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi.
Mạnh Tuyển Xuyên lái xe chậm lại, hai người hóng mát, nói về phong cảnh dọc đường.
Người đi xe đạp ven đường còn nhanh hơn tốc độ anh lái xe, chọc cho mọi người liên tục quay đầu nhìn lại.
Đúng là ngoài hai người ra, chẳng ai lại lái xe làm trò này.
Xe chậm rãi tiến vào huyện thành, người cũng dần nhiều hơn, đường cũng không còn thông thoáng nữa.
Chúng ta xuống dưới đi dạo chút đi.
”Lâm Thiên Nhất cảm thấy lái xe tiếp không thích hợp lắm, đường chỉ có một chút như vậy, bị xe của anh chiếm hết chỗ rồi.
Mạnh Tuyển Xuyên cũng có suy nghĩ ấy.
Anh tìm một chỗ đậu xe, sau đó hai người mở cửa bước xuống.
Không có gì đáng ngạc nhiên, cả hai lại hấp dẫn một đống mắt nhìn.
Cả hai đều là người quen với ánh nhìn chăm chú của người khác, hoàn toàn không để ý, đi rất tự tại.
“Minh Minh, Minh Minh bị sao vậy?”Phía trước có cô gái hô dồn dập.
“Có phải đứa nhỏ này bị nghẹn không? Ban nãy tôi nhìn thấy trong tay cậu bé có cầm đồ ăn đó.
” Bên cạnh có người nói.
“Tôi cũng nhìn thấy.
”“Mặt đứa bé tái đi rồi, còn không mau đưa tới bệnh viện.
”“Đứa bé còn không phát ra tiếng nổi, có vẻ như bị nghẹn rất nặng.
”Mọi người luôn mồm luôn miệng, dọa cô gái kia vội tới hô to.
Mạnh Tuyển Xuyên với Lâm Thiên Nhất nhanh chóng xông lên.
“Tôi có xe.
”Mạnh Tuyển Xuyên đang định ôm đứa nhỏ chạy qua phía xe, nhưng Lâm Thiên Nhất lại kéo Mạnh