Cô biết may quần áo, còn biết làm vật phẩm trang sức, cho nên năng lực lao động của cô vẫn rất mạnh, có thể tự nấu cơm được.
Lại nói, cô còn có ký ức của nguyên chủ.
Cô không thích làm việc nhà lắm, nhưng hiện tại có không gian giải quyết giúp rồi, trong này có máy giặt máy rửa bát… đầy đủ cả.
Lâm Thiên Nhất yên lòng, bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề của nguyên chủ.
Cô không thể ngồi chờ chết được.
Ủy hội kia là tồn tại tiếng xấu vang xa, hiện tại cô chỉ là một bé gái mồ hôi, thật sự không thể đối phó với nó được.
Mà cho dù người khác có đồng tình với cô cũng không dám giúp cô, đám người từng kêu gào muốn kết hôn với nguyên chủ, hiện tại đều chạy trốn mất dạng.
Cũng có thể hiểu được, thời này ai chẳng sợ phiền toái.
Trương Tú Anh nhắc nhở cô tranh thủ tìm người kết hôn, tốt nhất là tìm người có thể chống lại Mã Chấn Cường, nếu là quân đội lại càng tốt.
Nhưng cô biết đi đâu tìm đây? Hiện tại cũng chẳng có ai dám cưới cô.
Chẳng lẽ cô phải làm như Trương Tú Anh nói? Phải xuống nông thôn?Lâm Thiên Nhất quyết định ra ngoài đi một vòng, tìm kiếm ý tưởng.
Cứ ở yên trong nhà chắc chắn không thể giải quyết vấn đề được.
Cô dứt khoát xin nghỉ cả ngày hôm nay, không đi làm, ra ngoài dạo một vòng xem sao, cho dù không tìm được biện pháp gì, nhưng có thể thả lỏng đầu óc một chút cũng tốt.
Lâm Thiên Nhất đứng lên thay quần áo, lại buộc lỏng tóc lại, để nó tựa vào vai.
Trong ngăn kéo có mấy đồn tiền với một ít phiếu.
Lâm Thiên Nhất cầm hết theo, phòng ngộ nhỡ.
Chuẩn bị kỹ càng rồi cô đi thẳng ra cửa.
Trong đại viện gia quyến vốn có người không đi làm, cũng có không ít