“Vậy được.
” Lâm Thiên Nhất buộc lòng phải nhận xe lại.
Chiếc xe đạp này của nguyên chủ cũng không tệ lắm, là xe kiểu nữ, không phải loại nhị bát đại giang mà là xe cha nguyên chủ cố ý nhờ người mua giúp ngày trước, đặc biệt cho hai mẹ con sử dụng.
Lâm Thiên Nhất cũng biết đi xe đạp.
Trước đây mỗi khi có phong trào cô cũng hay đi đạp xe.
Cô tạm biệt chị dâu Lan Hương xong lại đạp xe đạp rời khỏi cổng chính nhà máy sản xuất máy móc, chậm rãi chạy dọc theo đường lớn.
Nhà máy sản xuất máy móc ở nơi hơi xa nội thành, nhưng lại không hoang vắng chút nào.
Ở đây được xây tới mấy nhà máy, phúc lợi đãi ngộ tốt, cho nên xung quanh người đến người đi, rất náo nhiệt.
Thời này huyện thành rất đơn sơ, toàn là phòng ở thấp lùn, gần như không có tòa nhà cao tầng nào.
Nhưng Lâm Thiên Nhất biết, chắc chắn trong huyện còn tốt hơn nông thôn nhiều.
Lâm Thiên Nhất nhìn đường phố nho nhỏ trong huyện, đạp xe lung tung không mục đích.
Cô cũng không biết nên đi đâu, không có mục đích rõ ràng.
Nhìn mọi người đang bận rộn, cô phóng không đầu óc mình.
Đột nhiên Lâm Thiên Nhất phát hiện mình không đạp xe đi tiếp được, nhưng cũng không bị ngã, cô nhíu mày, hẳn là có người kéo yên xe của mình lại.
Lâm Thiên Nhất thả chân xuống, cũng may cô không lùn, xe cũng không cao.
Quay đầu nhìn lại, là một gương mặt cười tới khiến người ta chán ghét.
Đối phương mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc rẽ ngôi, chính là Mã Chấn Cường trong trí nhớ của nguyên chủ.
“Thiên Nhất, đi đâu vậy?” Mã Chấn Cường mỉm cười kéo xe Lâm Thiên Nhất không chịu buông tay.
“Thả ra.
” Lâm Thiên Nhất cau mày quát một tiếng.
“Đừng nha, chúng ta đi hẹn hò đi.
”Mã Chấn Cường nhìn Lâm Thiên Nhất, mập mờ nói, sau đó