Vũ Thiên có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Anh có cảm giác, cảm thấy Mục Vũ Phi lúc này giống như là một luồng gió mát, tùy thời cũng có thể rời xa anh mà bay đi.
Anh gắt gao ôm lấy Mục Vũ Phi, nói cầu xin: "Phi Phi, đáp ứng với anh, không nên rời khỏi anh."
Mục Vũ Phi ngửa đầu nhìn lên trần nhà trắng như tuyết một mảnh, đột nhiên liền nở nụ cười, "Anh có biết không, thời điểm em bị rơi vào trong hồ nước, em cũng đã từng nói một câu như vậy: Con à, đáp ứng với mẹ nhé, con sẽ không rời khỏi mẹ."
Nhưng mà đứa nhỏ vẫn đã không còn, cô cũng không thể nào có thể đáp ứng với Vũ Thiên.
Cuộc sống như thế đối với cô mà nói, thực sự quá mệt mỏi.
Không phải là Mục Vũ Phi không quan tâm đến hai đứa con bảo bối của mình.
Hai đứa trẻ kia đã lựa chọn sinh ra ở trong nhà họ Vũ, sẽ gánh vác phần trách nhiệm này.
Mà Mục Vũ Phi cô, trước kia tuy rằng cũng đã quá mỏi mệt, thế nhưng một lần này, khi đứa nhỏ rời đi, đã làm cho cô triệt để không còn dũng khí để trải qua cuộc sống cả đời cùng với Vũ Thiên nữa.
Cả đời là một lượng từ rất lâu dài, nếu như có thể an toàn thì coi như cũng xong.
Thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại không có cách nào để có thể dự liệu được rằng, liệu sẽ còn có một Khang Từ thứ hai tới nữa hay không, hay một Khang Từ thứ ba lại sẽ xuất hiện.
Như vậy cực kỳ nguy hiểm cho sự an toàn của Mục Vũ Phi cô cùng với những đứa con của cô.
Chỉ có cô khuất mắt đi thì mới không có người nào nghĩ muốn thông qua việc làm tổn thương hai đứa con của Mục Vũ Phi cô, để làm tổn thương đến chính cô, mà sẽ chỉ còn yêu thương hai đứa trẻ nhiều hơn để giành được sự sủng ái của Vũ Thiên.
Như vậy thôi là quá đủ rồi! Những gì Mục Vũ Phi cô mưu cầu bất quá cũng chính là bọn nhỏ có thể khỏe mạnh lớn lên.
Đây là một vũng bùn, tất cả những gì cô có thể làm cho các con chính là để cho bọn họ dẫm nát trên thân thể cô, có thể việc hô hấp có thể được an ổn hơn một chút.
Tâm ý của Mục Vũ Phi đã quyết, sẽ không bởi vì ai mà thay đổi, nhất là Vũ Thiên.
Nỗi hận của cô sớm không chỗ phát tiết, vào mỗi một đêm không ngủ, cô chỉ có thể dùng sức kháp vào lòng bàn tay mình, để cho móng tay cắm vào thật sâu, tới tận tới bên trong thịt non.
Chỉ có đau, Mục Vũ Phi mới có thể cảm giác được là mình còn sống, biết mình cần phải làm những gì, chứ không phải là giống cái xác không hồn mà vẫn còn sống.
Chờ khi hết thảy những chuyện này qua đi, cô thật sự muốn giống như một dã thú bị thương vậy, sẽ đi tìm một nơi yên lặng để ẩn nấp, liếm láp vết thương của mình.
Mục Vũ Phi thực sự không biết mình sẽ phải dùng thời gian bao lâu mới có thể để cho miệng vết thương trong lòng vẫn còn đang rướm máu kia khép lại được! Có lẽ là độ vài năm, có lẽ là cả đời.
Ít nhất ở giờ này khắc này, chỉ cần Mục Vũ Phi cô còn có thể nhớ tới đứa nhỏ, cô liền không có cách