Lâm Bình Sinh xiết chặt nắm tay nhìn về một chỗ nơi phương xa, giống như nơi đó chính là chỗ của cha Khang, là người mà hắn thời khắc chuẩn bị muốn cùng liều mạng.
Vũ Phượng Kiều nói tỏ vẻ ưu thương: "Không nghĩ tới lòng dạ của anh trai lại độc ác như vậy.
Đến cả thể diện và tình cảm giữa cha và con gái cũng không thèm để ý.
Anh bây giờ cũng đừng có động thủ đối với Mục Vũ Phi nữa, việc nắm lại quyền lực trong nhà họ Khang kia mới là chuyện trọng yếu nhất!"
Nói đến Mục Vũ Phi, ngược lại sắc mặt của Khang Từ liền không thể không lạnh hẳn xuống.
Cô ta cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, tuy rằng cảm thấy Vũ Phượng Kiều nói rất đúng, nhưng mà cho tới bây giờ Khang Từ chính là vẫn khinh thường đứa nhỏ của tiểu tam, đương nhiên cũng sẽ không thể nghe theo sự chỉ huy của loại người có thân phận ti tiện như Vũ Phượng Kiều này.
Cô ta nói vẻ đầy khinh thường: "Thằng em trai con hoang của tôi kia vẫn còn nhỏ, cái chuyện đoạt quyền kia nói ra vẫn còn sớm.
Hiện tại mục đích chủ yếu chính là mau chóng để cho Mục Vũ Phi cử hành hôn lễ cùng với Hứa Phàm!"
Vũ Phượng Kiều tuy rằng ở vẻ mặt bên ngoài thì khúm núm vâng dạ đấy, nhưng mà trong lòng bà ta thì lại không khỏi cười lạnh.
Vũ Phượng Kiều không phải là không biết cô cháu gái này của mình đang khinh thường bản thân bà ta, cũng thăm dò bản tính cô ta bị kích thích không chịu nổi phép khích tướng.
Khang Từ kia, bất quá cũng chỉ là một con cờ ở trong tay Vũ Phượng Kiều, đợi đến khi cô ta thật sự bị thua, Vũ Phượng Kiều thực sự muốn nhìn xem Khang Từ còn có thể ngẩng cao đầu, đối với người nào cũng đều chẳng thèm ngó ngàng tới được hay không!
Khang Từ nhìn Lâm Bình Sinh biểu cảm của cô ta lại mềm nhũn ra.
Cô ta tỏ ra bi thương khẩn thiết hỏi: "Cậu à, cậu sẽ không giống như ba ba của con, sẽ không cần con nữa đấy chứ?"
Lâm Bình Sinh hiền từ nắm giữ tay cháu gái, gật gật đầu nói: "Cậu vĩnh viễn đều đứng ở phía bên con, chờ mấy ngày nữa hôn lễ kết thúc, ta liền tự tay kết liễu con bé Mục Vũ Phi kia!"
Khang Từ nhu thuận tiến sát vào trong lòng Lâm Bình Sinh, trong nội tâm không khỏi nở một nụ cười lạnh.
Cô ta đã từng nói rằng, muốn để cho Mục Vũ Phi bị thân bại danh liệt, không được chết tử tế, cho nên cô ta nhất định sẽ làm được!
Mùa xuân sang rồi, nhưng gió vẫn còn rất lạnh.
Nhưng mà Mục Vũ Phi vẫn dứt khoát mặc chiếc một áo cưới hở vai đi ở trong gió.
Bên cạnh cô, ngay cả một người đi cùng cũng đều không có.
Mục Vũ Phi nhấc góc váy lên, chậm rãi đi tới.
Cho đến khi cô đi đến một chỗ bí mật thì mới ngừng chân lại.
Vốn là một buổi hôn lễ nên ồn ào náo động, nhưng mà ở dưới sự theo dõi nghiêm mật của Vũ Thiên, thì xung quanh chỉ có sự quạnh quẽ không có người nào.
Mục Vũ Phi đang nhìn vào một chiếc mầm mới mập