Yêu Nhi một bộ dạng tỏ vẻ yếu đuối, sắc mặt trắng bệch nhìn Mục Vũ Phi.
Cô hít sâu một hơi mới nói vẻ đáng thương tội nghiệp: "Yêu Nhi xin ra mắt thiếu phu nhân, em có thể nói chuyện vài lời với một mình thiếu gia có được hay không ạ?"
Mục Vũ Phi cười nhạo một tiếng, hỏi lại vẻ hết sức hứng thú: "Nói như vậy là Yêu Nhi cảm thấy người chủ của cô ở đây chỉ có một mình thiếu gia thôi, có đúng hay không?"
Hai bảo bối người mặc quần áo trên người đến tròn xoe, đi lại thật vất vả, lập tức ngồi thụp xuống trên mặt đất nói vẻ đầy bất mãn: "Chúng ta đây vẫn là tiểu thiếu gia kia mà, bây giờ hai chúng ta chẳng phải vẫn chủ của cô hay sao?"
Vũ Thiên thật sự là cảm khái cái gien cường đại này của hai con trai mình.
Hai nhóc làm con trai của Mục Vũ Phi, thật sự là đã hư đến bất chấp rồi.
Yêu Nhi nghe bọn trẻ nói như vậy, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt liền rút sạch đi.
Yêu Nhi vốn là một cô gái nhỏ sống ở nông thôn.
Ở trong nhà cô là nhỏ nhất, trên Yêu Nhi còn có mấy người anh trai và chị gái.
Nhưng là do khi Yêu Nhi trưởng thành lại là người xuất chúng nhất.
Cho nên người trong nhà đều đặt hết hi vọng ở trên con người của Yêu Nhi.
Mà Yêu Nhi cũng quả thật không hề chịu thua kém ai.
Khi đến thành phố A để tuyển chọn, tuy rằng cô được mẹ Vũ nhìn trúng vào vị trí làm một dì nhỏ nấu cơm cho nhà họ Vũ, nhưng so với những người bình thường đã tốt nghiệp thì mức đãi ngộ cao hơn nhiều.
Đến một ngày, sau khi Vũ Thiên làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân một lần cho người hầu trong nhà, thì cô được cho hay tủy sống của cô tương xứng phù hợp với một người bạn thiếu gia, hi vọng cô có thể giúp cho người bạn thiếu gia được ghép tủy.
Yêu Nhi vốn rất ái mộ Vũ Thiên, vừa nghe thấy bản thân mình có thể giúp ghép tủy cho người bạn của anh, thì lập tức vui vẻ đồng ý.
Hơn nữa, sau này Vũ Thiên đối đãi với Yêu Nhi cũng hòa nhã hơn, khác biệt rất nhiều so với những người khác.
Một thời gian sau cô liền sinh ra một suy nghĩ không nên có đối với Vũ Thiên.
Lần này cô gái nghe người ta nói thiếu phu nhân của nhà họ Vũ đã trở lại, trong lòng chợt thấy rung động hồi lâu.
Cuối cùng là Yêu Nhi không thể nén nhịn được nữa, nên đến năn nỉ lái xe đưa cô đến gặp.
Thế nhưng nhìn cảnh tượng người một nhà vui vẻ hòa thuận bên nhau như vậy, lại khiến cho ánh mắt của Yêu Nhi đau nhói!
Yêu Nhi cũng biết lần này là mình đã làm cái chuyện đường đột rồi, cho nên cô ta mới ra vẻ có bộ dáng đáng thương một phen, thầm nghĩ rằng sẽ được lọt mắt xanh của Vũ Thiên và sự thương hại của anh.
Yêu Nhi thấy Vũ Thiên không nói năng