Nói xong, Vũ Thiên quyết đoán đỡ vào thắt lưng Mục Vũ Phi cùng các con xoay người rời đi.
Mục Vũ Phi trước khi đi còn hướng về phía hai người lính đang đứng gác, làm động tác chớ có lên tiếng.
Hai người bọn họ lập tức đứng thẳng thân mình lên, gật gật đầu, biểu cảm cực kì nghiêm trang.
Yêu Nhi thấy Vũ Thiên rời đi, chỉ biết cắn chặt môi dưới.
Đôi môi mọng đỏ của cô ta lấm tấm vết máu đỏ rực lên rồi.
Mà người lái xe thì cảm thấy khiếp sợ rất nhiều, cũng biết mình đã hiểu sai tình thế, làm sai việc rồi.
Hiện tại ngay cả một chút xíu cơ hội cứu vãn lại cũng đã không còn nữa rồi.
Anh ta cắn răng nghiến lợi, hứ một tiếng nhìnYêu Nhi, mắng một câu vẻ đầy oán hận: "Còn vọng tưởng muốn bò lên lên long sàng, cũng không chịu nhìn một chút xem đức hạnh của mình thế nào!"
Trong nháy mắt, nước mắt của Yêu Nhi liền Yêu Nhi chảy xuống.
Yêu Nhi vẫn cho là Vũ Thiên là đối với cô ta cũng có chút tâm tư.
Nhưng mà bây giờ xem ra, Vũ Thiên không chỉ không có phần tâm tư này đối với cô, mà nếu như không phải bởi vì cô còn hữu dụng đối với người bạn của anh, sợ là anh hội giống vứt rác giống nhau ném mình đi, hơn nữa không chút nào thương tiếc!
Mục Vũ Phi luôn luôn bấm vào lòng bàn tay Vũ Thiên, trái nhéo vặn phải vặn nhéo, cố tình giữ một phần sắc mặt không tốt đối với anh.
Vũ Thiên thở dài một hơi, trở ngược tay lại, nắm giữ lấy bàn tay không chịu an phận kia của Mục Vũ Phi nói: "Vốn dĩ anh không nghĩ muốn nói cho em biết, bởi vì anh không muốn để trong lòng em lại suy nghĩ đến người đàn ông khác!"
Có ý tứ gì vậy nhỉ? Mục Vũ Phi nhíu mày lại.
Lời nói này cô nghe mà không hiểu lắm.
Rõ ràng là nhìn Vũ Thiên và Yêu Nhi có chuyện với nhau, thế nào quay đầu lại lại trở thành là Vũ Thiên lo lắng cho cô nghĩ đến người khác là sao nhỉ?
"Đoan Mộc bị bệnh bạch cầu, vẫn luôn không tìm thấy người có tủy có thể phù hợp với cậu ấy.
Trùng hợp mấy tháng trước trong nhà mình có làm cuộc kiểm tra sức khoẻ người hầu.
Thời điểm ấy anh có quan tâm đến một chút, phát hiện ra tủy của Yêu Nhi phù hợp, có thể cứu mạng cho Đoan Mộc.
Thế nhưng mà tại thân thể Đoan Mộc hiện cần phải điều dưỡng khỏe lại, thì mới có thể làm giải phẫu được.
Có thể là do vẻ mặt anh đã đối xử với Yêu Nhi ôn hoà hơn người khác một chút, do đó đã làm cho cô ta đã nảy sinh ra suy nghĩ không an phận kia." Vũ Thiên thở dài một hơi, nói: "Người có bộ dạng soái ca thực sự là không hay chút nào cả, các cô gái đều muốn gả cho anh.
Mục Vũ Phi làm một vẻ biểu tình chịu không nổi, nói: "Đại ca à, anh hãy soi gương đi, xem có được hay không? Anh thấy bản thân mình có đẹp trai thật sao?"
Bảo Bảo liền nói thật khẳng định: "Kỳ thực con cảm thấy rằng, con vẫn là người đẹp trai nhất!"
Bối Bối miễn cưỡng ngồi xổm xuống trên mặt đất vươn tay về phía Vũ Thiên, nói vẻ rất tủi thân thuyết: "Ba ba, bế con đi nào! Con mặc quần áo nhìn giống một quả bóng thế này, đứng lên thực sự rất vất vả đó."
Vũ