Sự tình đã đến mức này, Mục Vũ Phi thực sự cũng không còn có cách nào khác nữa rồi.
Cô nghĩ tới năm đó cô đã từng trêu ghẹo Vũ Thiên, gọi anh là cậu bé Hồ Lô (*).
Hiện tại xem ra cô quả nhiên là tiên đoán như thần rồi.
Đến bây giờ cô cũng không biết được, đến cùng lão hồ ly tuyệt kỹ đầy người kia, còn có chiêu nào chưa từng sử dụng qua, để có thể bắt bí được cô.
(*) Hồ lô: Quả bầu.
Loại quả khi già vỏ cứng lại, khoét bỏ ruột có thể đựng nước hoặc rượu bên trong.
Trong đoạn văn trên ý muốn nói Vũ Thiên là một người kín đáo, lắm mưu nhiều kế.
Vũ Thiên mặc dù là ôm theo vẻ mạnh mẽ để đối phó với Mục Vũ Phi.
Nhưng mà anh thực sự là cũng không dám bức bách Mục Vũ Phi quá mức độ.
Dù sao bản thân anh đòi xuất viện trước như vậy là không đúng rồi.
Nếu như Mục Vũ Phi mà nói ra chuyện này cùng với ông nội, thì như vậy anh cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, nằm lại đến nhàm chán ở trong bệnh viện này mà thôi.
"Kỳ thực, không ra viện cũng được, bây giờ cứ tiếp tục sống ở chỗ này đi." Vũ Thiên thở dài nói.
Mục Vũ Phi bị thái độ này của Vũ Thiên làm cho bị hồ đồ rồi.
Nhưng mà cũng không đợi cô kịp phản ứng, chỉ thấy Vũ Thiên vùi mặt vào trong gối, giọng nói mềm mại, dịu dàng nói như làm nũng: "Nhưng mà anh thật sự rất muốn được về nhà!"
Mục Vũ Phi cười ngã người ở một bên giường.
Cô đã nghĩ tới vô số loại chính sách để ứng đối với Vũ Thiên.
Nhưng mà chỉ riêng không hề dự tính đến anh lại sẽ sử dụng chiêu khoe mã giả bộ đáng yêu như vậy đối với mình.
Đối với chuyện này Mục Vũ Phi thực sự không hề có năng lực chống cự lại, bởi vì liền từ đầu cô đã không có cách nào rồi.
Trong ngày thường một người chuyên môn mặt than, bỗng chốc nghịch chuyển ngược hẳn lại như vậy.
Việc này bất cứ ai cũng phải bị chấn động đến kinh người.
Mà Mục Vũ Phi lại là người vẫn còn rất hảo miệng, nhìn thấy Vũ Thiên đáng yêu như vậy liền hận không thể nhào lên mà cắn anh một miếng!
Vũ Thiên vươn tay kéo kéo tay áo của Mục Vũ Phi, nói với vẻ rất đáng thương tội nghiệp: "Phi Phi, về nhà nhé!."
Mục Vũ Phi lòng mềm nhũn, cắn răng một cái, đành đồng ý.
Bác sĩ điều trị chính của Vũ Thiên thời điểm nghe được tin tức này, thì cảm giác có chút choáng váng.
Ông nhớ là lúc ấy người nhà của bệnh nhân rất là kiên quyết, thề son sắt với ông rằng, cam đoan sẽ thuyết phục được bệnh nhân ở lại trong bệnh viện tiếp tục trị liệu.
Thế nhưng mà không được bao lâu, đã gục ngã trước bệnh nhân như vậy rồi ! Đây thực sự cũng quá không kiên định rồi! Mục Vũ Phi cũng ý thức được bản thân mình đã chiến bại trong khoảng thời gian quá ngắn, ít nhất hẳn cũng phải là qua một ngày mới đúng.
Cho nên cô cảm thấy thẹn trong lòng mà không dám đến đối mặt với bác sĩ.
Mục Vũ Phi liền phân phó thu xếp cho Ảnh tử đi tiến hành thủ tục xuất viện cho Vũ Thiên.
Thời điểm Đoan Mộc đến tiễn đưa liền chỉ thấy có hai người đàn ông với nhau, trong đó một người vẫn còn đang ngồi ở trên xe lăn.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Tôi nghe bác sĩ nói chân của anh hẳn là không thành vấn đề