Mục Vũ Phi tuy rằng đồng ý để cho Vũ Thiên về nhà, nhưng mà sau đó nghĩ lại cô liền hối hận rồi.
Vũ Thiên là người dám nói thì dám làm chủ.
Anh nói muốn tố cáo với mẹ của anh thì phải khẳng định là anh sẽ làm như vậy.
Mẹ Vũ nếu biết Mục Vũ Phi cô dám ức hiếp con trai bảo bối của mình, nhất định sẽ nói chuyện giáo dục cô một phen.
Chỉ cần tưởng tượng một phen tới cảnh tượng đó, Mục Vũ Phi đã run rẩy không thôi.
Nói thì nói là như thể.
Thời điểm Mục Vũ Phi ở phòng chờ sân bay của khoang hạng nhất, cô liền cứ đi qua đi lại, bộ dáng nôn nóng khiến cho bọn nhỏ cũng không dám tới gần.
Vũ Thiên lại nhàn nhã giống như người không có việc gì vậy.
Anh cứ thế nói chuyện cùng bọn nhỏ.
Mục Vũ Phi cuối cùng vẫn là không nhịn được, lập tức đi đến bên cạnh Vũ Thiên, ngồi xổm người xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên hỏi một câu: "Chúng ta cùng nhau thương lượng một chút nhé! Anh trở về nhà không được tố cáo gì đối với mẹ hết! Em cũng vậy, sẽ không đến nói chuyện với ông nội, nói anh vẫn còn cần nằm viện trị liệu.
Chỉ có điều là, định kỳ anh sẽ phải đi đến bệnh viện để làm kiểm tra! Anh thấy như thế nào?"
Vũ Thiên ngồi ở trên xe lăn, đan tay chống cằm nhìn lại cô.
Mục Vũ Phi nhìn thẳng vào Vũ Thiên, hoàn toàn không chút cố kỵ đến hơi thở của anh lạnh lẽo của anh đang phát ra mãnh liệt.
Mục Vũ Phi mềm mỏng như vậy là vì muốn được nghe chính miệng của anh nói nhận lời.
Có như vậy thì mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của cô.
Vũ Thiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm đi! Anh sẽ không tố cáo gì đối với mẹ hết! Mà anh lại không phải là một đứa trẻ con vẫn còn khờ khạo."
Nghe được Vũ Thiên nói như vậy, Mục Vũ Phi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Xem ra, người giống như một đứa trẻ chính là cô.
Vũ Thiên cho tới bây giờ liền không nghĩ tới muốn báo thù.
Dù sao cũng là vợ chồng, mà đã là vợ chồng mới cưới thì làm gì có chuyện thù hận cách đêm kia chứ?
Vũ Thiên vẫn cười nhẹ nhàng nhìn Mục Vũ Phi như cũ.
Chỉ có trong con ngươi đen nhánh kia, lại càng không ngừng thấp thoáng qua ánh mắt sắc sảo đang tính kế đối với kẻ địch vậy.
Tính toán cho kẻ địch bị phải chịu một kích trí mệnh, trước là muốn trước cho kẻ địch bị tê liệt đi một chút, có đúng hay không vậy?
Vũ Thiên về nước với hoàn cảnh rất khiêm nhường.
Người đi đón anh đáp máy bay bay về chỉ có mẹ Vũ và cha Vũ.
Mẹ Vũ nhìn thấy con trai của mình phải ngồi ở trên xe lăn thì không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt.
Bà thực không nghĩ tới thời điểm con trai của mình đi ra nước ngoài vẫn còn rất vui vẻ