Vũ Thiên ngẩng đầu ngước nhìn lên trần nhà.
Hiện tại anh rốt cục đã hiểu câu nói kia của nhạc phụ đại nhân của mình rồi.
Thì ra, khi cô vợ nhỏ của anh tức giận lên, đúng là hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Anh thật sự rất muốn đi ngủ, nhưng mà động tác của Mục Vũ Phi lại mang đến cho anh một cảm giác bị hành hạ, khiến cho anh không có cách nào đi vào giấc ngủ được! Tình trạng lúc này của anh nửa tỉnh nửa mê xen lẫn trong khi buồn ngủ thế này, phải nói là cực kỳ thống khổ.
Mục Vũ Phi hôn lên cổ hầu kết của Vũ Thiên, nói vẻ bất mãn: "Cảm phiền mời ngài hãy chuyên nghiệp một chút!"
Vũ Thiên thất thần hỏi: "Cái gì gọi là chuyên nghiệp?" Thế này vẫn còn chưa được hay sao .
"Ừm… a, chắc là nên rên rỉ một chút đi, "
"Ờ! giường, giường giường, giường giường giường.
.
."
Khóe miệng Mục Vũ Phi co giật rồi.
Xem ra cách lý giải của Vũ Thiên đối với ngữ văn Trung Quốc thật sự là đã thâm nhập thật sâu tận trong xương tủy, rồi! Cho nên anh đã trình bày hàm nghĩa cái từ "rên rỉ" này cực kỳ là sâu sắc! Mục Vũ Phi quyết định không để ý tới Vũ Thiên nữa.
Mãi cho đến khi trên mặt của anh lộ rõ vẻ chơi đùa rất là khoan khoái.
Ánh mắt của Vũ Thiên đã chậm rãi ngắm nhìn.
So với lúc trước, cảm giác của anh cũng đã tỉnh táo ra được vài phần.
Vũ Thiên thử hoạt động cổ tay của mình một chút, nhưng mà Mục Vũ Phi đã buộc cực kỳ chắc chắn rồi.
Nếu anh không dùng sức thì căn bản là sẽ không thể nào tránh thoát được ra ngoài.
Vũ Thiên thở dài, có chút đau đầu hỏi: "Cũng đã hơn một tiếng rồi, em không thấy phiền toái, mệt mỏi hay sao?"
"Không thấy phiền toái, mệt mỏi gì hết, từ từ thế này sẽ thật tiết kiệm sức lực."
Vũ Thiên hít một hơi thật sâu, cố bình phục lại một chút lửa giận trong lồng ngực một chút, nghiêm mặt, âm trầm nói: "Tay của anh đã tê rần lên rồi."
Mục Vũ Phi cẩn thận nhìn lại tay đang bị trói chặt của Vũ Thiên.
Quả nhiên đã thấy hiện ra từng vết từng vết trầy vì bị siết chặt.
Mục Vũ Phi vội vã tháo chiếc caravat đang trói chặt trên hai tay của Vũ Thiên ra.
Vũ Thiên cử động cổ tay một chút, sau đó mạnh mẽ xoay người áp lên trên thân mình của Mục Vũ Phi.
Hai tay anh chống tại Mục Vũ Phi bên cạnh người cười lạnh nói: "Em thật độc ác, dám hạ thuốc đối với anh như vậy! Đã thế lại còn để cho anh phải mất tới hơn một giờ mới từ từ để khôi phục lại được sức lực!"
Mục Vũ Phi nghiêng thân mình đi, không thèm nhìn tới Vũ Thiên, nói vẻ đầy uất ức: "Anh dám kiện cáo chuyện của em làm đối với anh, hại em thê thảm như vậy."
Vũ Thiên thở dài kéo chiếc chăn trùm lên trên thân thể của hai người bọn họ.
Anh ôm chặt lấy Mục Vũ Phi cười khổ mà nói: "Nhưng mà chuyện em đã làm hại anh, so ra anh còn thê thảm hơn."
"Nhưng mà anh là đàn ông!" Mục Vũ Phi bĩu môi nhéo lên cánh tay rắn chắc của Vũ Thiên, lại chỉ làm cho cái tay đã nhéo kia