Mỗi khi nghe nói Bối Bối và một người đàn ông nào đó kết bạn xuất hành, là tim cô lập tức đập cực kỳ nhanh.
Thực sự cô chỉ sợ Bối Bối bị người ta bẻ cong đi mất rồi.
Cho nên giờ phút này khi nghe được tin Bối Bối có bạn gái.
tâm tình của Mục Vũ Phi cảm thấy vui sướng không biết bao nhiêu mà kể!
"Đưa em xem nào!" Mục Vũ Phi đưa tay liền cầm lấy chiếc điện thoại di động ở trên bàn trà.
"Em đợi một chút đã nào! " Vũ Thiên đè tay cô xuống, rũ mắt xuống nói, "Anh đã dùng di động của em để nói với cái thằng tiểu tử thúi kia rồi.
Nói rằng nó muốn ở cùng với người nào thì ở, nhưng cũng không thể nào cở cùng với người kia được ."
Mục Vũ Phi nghi ngờ cầm lấy điện thoại di động, liền nhìn thấy tin nhắn của Bối Bối gửi tới.
Trên màn hình điện thoại hiện lên ngắn gọn năm chữ sáng tỏ, còn có hai cái ký hiệu: Mẹ, con hận người!
Mục Vũ Phi thiếu chút nữa thì liền phun ra một búng máu.
Cô níu chặt lấy cổ áo của Vũ Thiên giận dữ hét lên: "Tại sao anh không thể dùng điện thoại của chính mình để gửi tin nhắn cho Bối Bối chứ? Vì sao anh nhất định cứ phải dùng điện thoại của em mới được? Có phải là anh muốn chia rẽ mối quan hệ giữa hai mẹ con em hay không?"
Đều đã qua tuổi 40 rồi, vậy mà còn vọng động như vậy chứ! Thế nhưng mà trải qua năm tháng như vậy, ở trên mặt của Mục Vũ Phi vẫn không hề lưu lại dấu vết, chính là làm cho cô ngày càng thêm thành thục, có phong vận rồi.
Vũ Thiên cười cười, đây chính là cô vợ nhỏ của anh!
Mục Vũ Phi bi phẫn không thôi, nhất quyết sẽ tử chiến cùng Vũ Thiên một phen, nhưng lại nghe được chuông cửa vang lên.
Mục Vũ Phi đè lại cơn tức giận đối với Vũ Thiên đi ra mở cửa.
Chỉ thấy Bối Bối mang theo một người đàn ông tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đi đến.
Bối Bối không để ý đến mẹ của mình, mà là mang theo người bạn kia đi tới trước mặt Vũ Thiên.
Người bạn kia của Bối Bối khi đi ngang qua bên người Mục Vũ Phi, lại còn nhẹ nhàng nói với cô một câu: "Xin chào bác gái!”.
Mục Vũ Phi ngớ người ra, vì phải suy nghĩ theo cách của người khác, nên không biết mình cần phải suy nghĩ gì nữa.
Cô ngồi xuống bên người Vũ Thiên đánh giá người bạn kia của Bối Bối vẻ nghi ngờ.
Vóc người của người bạn này không cao, tóc ngắn ngủn, ngũ quan rõ ràng, khí khái đủ mười phần.
Mục Vũ Phi gật đầu, coi như không tệ.
Bối Bối quay đầu đi không nhìn Mục Vũ Phi, nói rõ ràng rằng cậu ta chính là đang còn đang tức giận.
Bối Bối đi đến bên người Vũ Thiên, quỳ một chân trên đất, nắm lấy tay của Vũ Thiên nói: "Ba ba, chúng con đã quyết định muốn ở cùng một chỗ với nhau."
Vũ Thiên ung dung dựa người vào ở trên ghế so pha hỏi: "Con xác định chắc chắn rồi sao? Nhà chúng ta vốn luôn là rất dân chủ, ba vĩnh viễn đều chỉ run rẩy ở bên người mẹ của con thôi."
Khóe miệng của Bối Bối giật giật.
Thế nào mà ba ba của cậu lại có thể nói ra những lời đúng lý hợp tình không có chủ kiến như vậy kia chứ?
Mục Vũ Phi cũng ngây ngốc ở đó một lúc, đột nhiên lạnh mặt hỏi: "Con nói con muốn ở cùng một chỗ với ai