*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cắn răng cầm điện thoại bên giường, sau đó lại nhanh chóng ném về chỗ cũ. Không được, Cô nhớ đến câu mình vừa nói lúc nãy: Có điện thoại nội tuyến, em nhớ anh thì sẽ tìm anh…
Bây giờ mà cô dùng điện thoại nội tuyến thì chẳng phải thừa nhận là cô nhớ anh rồi ư? Vốn dĩ dù cô có nhớ anh, cũng chỉ là đơn thuần nghĩ đến anh, nhưng Dịch Tân cầm thú như thế nhất định sẽ lý giải vặn vẹo suy nghĩ của cô, đến lúc đó chẳng phải để cho anh cười chế mất sao?
Cô suy nghĩ thế nên từ bỏ. Lại xuống giường cầm điện thoại, khởi động lên rồi về giường nằm gửi tin nhắn cho anh. Châm chước một hồi cô mới gõ một tin nhắn: Ngủ ở phòng làm việc có sướng không?
Gửi đi. Vừa đặt xuống, điện thoại đã rung lên, Tân Hoành cũng không nhịn được mà nghi ngờ có khi nào anh ôm điện thoại ngủ không. Nhanh thế!
Anh trả lời: Không sướng bằng ngủ em.
Cô đã miễn dịch với kiểu đùa không có chừng mực này của anh lâu rồi, suy nghĩ rồi trả lời: Để anh nghĩ xong rồi mới cho ngủ.
Tin nhắn này gửi đi, cô chờ một lát mới thấy anh nhắn lại: Hành hạ anh thế em không thấy đau lòng