*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
“Nguyên nhân chính?” Anh nhíu mày nhìn cô: “Em thực sự muốn bàn với anh về nguyên nhân chính à?”
Cô nhìn anh, cô cảm thấy cho dù tính thế nào thì cô cũng không phải lo lắng nhiều như anh. Anh yêu thương vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Nguyên nhân chính chỉ có một, anh không muốn em không để ý đến anh. Giữa anh và em, yêu thương nhau là được rồi, hoàn toàn không cần lãng phí thời gian.”
Cô nghe xong lời anh thì đơ người, lại không nhịn được mà tức giận: “Nếu đã thế sao anh còn làm như vậy? Nếu anh không làm thế thì em sẽ không để ý đến anh à?”
“Nói cho cùng, vẫn là tại anh.” Cô hừ hừ trách.
Anh thành thật nhìn cô, đôi mắt sáng ngời lúc này hơi trầm xuống: “Được, trách anh. Nhưng mà trách cũng trách rồi, bây giờ không tức giận nữa nhé?”
Cô mở to mắt nhìn anh: “A…, anh nói không giận thì là không giận, anh không biết rằng