*Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Cho nên khi đến đây, thật sự là anh không vui, cô không hề cảm nhận sai. Thân thể Tân Hành hơi cứng ngắc, nhìn người đàn ông chôn đầu vào cổ cô. Anh cười là cô liền tưởng thật. Người làm vợ như cô có vẻ có phần thất trách, vẫn chưa hiểu rõ anh đúng không?
Lòng cô tê rần, cô đỏ mặt, bàn tay run run bắt đầu giúp anh cởi quần ra. Thời khắc anh xông tới, động tác hơi thô bạo, cô cắn môi theo bản năng. Anh lập tức dừng lại ở trong, không hề động đậy mà hôn lên môi cô: “Đau à?”
Đôi mắt cô đang nhìn anh bị vây bởi một tầng hơi nước, lắc đầu, chủ động chạm vào môi anh, bàn tay cũng chậm rãi di chuyển trên thắt lưng anh. Cơ thể anh cứng đờ, ngay sau đó anh không thể khống chế được mà bắt đầu va chạm trong cơ thể cô.
Đêm nay, động tác của anh thô bạo gần như không khống chế được, rất nhiều lần cô cảm giác như không thể thở được. Anh ôm lấy cô, một lần lại một lần, sự khoái cảm có phần đau đớn này khiến cô có cảm giác như cơ thể mình đang trôi nổi trong không khí, một mặt muốn được phiêu du cao hơn, nhanh hơn, một mặt lại xóc nảy quá nhanh mà ngã thẳng xuống, khoảnh khắc va chạm đau đớn đến tận xương cũng tràn đầy khoái cảm.
Trong sự vui sướng đó, về sau Tân Hành cũng không biết người chủ động là anh, hay là cô nữa. Cô chỉ nhớ rõ sau đó, cảm giác đó khiến cô điên cuồng, cô
chỉ cảm thấy máu huyết chảy rất nhanh, sau đó nghiêng người ghé lên người Dịch Tân, đẩy anh ngã xuống giường, còn cô thì giạng chân ngồi lên hông anh…
Một đêm cuồng hoan này, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, trên người cô toàn là dấu vết khiến người ta giật mình, anh cũng không tốt hơn là mấy, trên bả vai có mấy dấu móng tay cào rớm máu. Mặt anh vẫn còn dư vị tình cảm mãnh liệt, ánh mắt đầy vẻ tà mị, nhìn cô cười mà như không cười, đầy vẻ thỏa mãn và đắc ý.
Tân Hành vẫn đang khẽ khàng thở dốc, sau cơn hoan ái ánh mắt cô còn đọng hơi nước, thẹn thùng lại không được tự nhiên mà nhìn anh, nhẹ nhàng vùi vào lòng anh. Anh ôm lấy cô, cười trầm thấp thành tiếng. Cô lại duỗi người hôn lên dấu vết trên vai anh: “Đau không?”
“Đau?” Anh khẽ cười, hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Cô nũng nịu: “Em đâu phải là anh, em nói cái gì?”
“Ừm…” Anh trầm ngâm, lại nói: “Vậy thì nói xem em yêu anh đến thế nào đi.”
Tân Hành quẫn bách, nói không nên lời. Có một số thứ cô có thể cảm nhận được nhưng cũng không cần cả ngày treo trên miệng. Nói ra có phần nổi da gà… Cô nhớ đến đã cảm thấy cả người nổi da gà.
Anh thấy dáng vẻ này của cô cũng chỉ cười khẽ, bàn tay dao động trên cơ thể trần trụi của cô đến mức động