*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Sau đó Tân Hành lại ngủ thiếp đi, rồi lại tỉnh dậy mà vẫn thấy mình đang ở trên mây, khi đó cô vẫn đang bị người nào đó ôm trong lòng, cuối cùng cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hình như thời gian bay hơi lâu.
Cô nhớ rõ lúc đầu khi cô tỉnh lại, tinh thần đã rất sảng khoái, cũng không định ngủ nữa nên đã quấn lấy người nào đó chơi một hồi, cuối cùng chơi mệt đến mức người nào đó không thể không ép buộc che mắt cô lại, dùng chiêu cũ bắt cô đi ngủ. Giấc ngủ lần này kiểu gì cũng không hề ngắn, thế mà sao vẫn đang bay là sao?
Cô dè dặt nhìn người nọ, hỏi: “Rốt cuộc anh định dẫn em đi đâu?”
Người nọ cười mờ ám với cô: “Nước Mỹ.”
Tân Hành chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc, suy nghĩ về tình về lý một phen, cô châm chước hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Vậy nơi chúng ta đi tuần trăng mật… Là nơi trước kia anh từng tới hay là chưa từng tới?”
Dịch tân nghe thế thì ánh mắt đầy ý cười, nhíu mày: “Tân Hành, thật ra em đang muốn hỏi, nơi bây giờ chúng ta đến có phải chính là nơi hồi bé anh đã ở không, đúng không?”
Tân Hành xấu hổ cười cười, cúi đầu rồi lại gật gật. Dịch Tân khẽ than, ôm cô vào lòng: “Sau này không cần quanh cô như vậy, được không? Giữa anh và em còn gì mà không thể hỏi thẳng à?”
Tân Hành hơi nhích gần vào anh thêm chút nữa, xấu hổ cười, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đúng là thế, không sai. Nhưng mà em vẫn hy vọng, sau này nếu em có quanh co lòng vòng thì anh có thể làm bộ như không biết, đừng vạch trần em nữa.”
Khóe môi Dịch Tân cong lên. Tân Hành tiếp tục nói: “Quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ còn không đáng để anh làm bộ như nghe mà không hiểu, không vạch trần em được sao?”
Dịch Tân: “…”
Tân Hành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, truy hỏi: “Không đáng sao?”
“… Đáng.”
Đôi mắt Tân Hành lập tức sáng lên, cười tươi rạng rỡ, cô lập tức ôm lấy cổ anh, cười như hoa nở. Vẻ mặt Dịch Tân cứng ngắc ôm lấy cô, càng lúc càng cảm thấy gần đây anh đã nói quá nhiều điều trái với lương tâm.
Sau đó, mọi việc trở nên khó khăn, Tân Hành không ngừng kêu ca nhàm chán, Dịch Tân cũng không ngừng ám chỉ có thể cùng cô làm chút chuyện gì đó để giết thời gian, Tân Hành không đồng ý còn mắng anh là cầm thú, Dịch Tân… Sau đó, cuối cùng không dễ gì máy bay của họ mới hạ cánh được. Tân Hành thở
phào một hơi, cô cho rằng đã đến nơi, nhưng không ngờ Dịch Tân lại ngay lập tức kéo cô lên một chiếc ca nô.
Tân Hành cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, chỉ thuận miệng cảm thán: “Thần bí như vậy, may mà em vẫn còn nợ anh chưa trả, nếu không thì anh mà có bán em thì cả đời này em cũng chẳng tìm được đường về.”
Lúc đó, Dịch Tân đang lái ca nô, nghe thế thì quay đầu lại nhìn cô, cười như không cười mà đáp: “Yên tâm, khí đó anh nhất định sẽ cho người đưa em đi.”
Tân Hành nghe lời anh nói thì cười cười, ngay sau đó mặt cô cứng ngắc lại, trong lòng không hiểu sao lại nhảy dựng lên, cùng với đó là cảm giác lo lắng. Cô sững sờ nhìn Dịch Tân quay mặt lại, cẩn thận hỏi anh: “Cho người đưa em đi… Thế còn anh?”
Cơ thể Dịch Tân cứng đờ, quay đầu nhìn cô với vẻ trách cứ nhẹ nhàng: “Sao lúc nào cũng nghĩ nhiều thế nhỉ? Anh chỉ thuận miệng nói thôi, em cho là thật đấy à?”
Tân Hành thấy anh giận thì ngược lại thấy yên lòng, cảm xúc vui vẻ thoáng chốc đã quay trở lại. Sau đó, cuối cùng hai người đã có thể đặt chân lên một hòn đảo. Chỉ là khi đó, Tân Hành hoàn toàn không biết bọn họ đã đi bao lâu để đến được đây, chỉ biết rằng, ở đây trời đã tối rồi.
Tối rồi mà trên đảo không có lấy một ngọn đèn, chỉ có thể nhìn thấy khắp nơi tối đen tối ngòm, như thể một vùng núi hẻo lánh, hoàn toàn không có tiếng người. Đến khi Dịch Tân đỡ cô lên bờ, cô mới nhìn rõ, bên bờ biển có bốn người phụ nữ mặc đồ người giúp việc đang chờ. Bốn người đó thấy Dịch Tân thì lập tức cung kính chào: “Tân thiếu, thiếu phu nhân.”
Dịch Tân gật đầu.
Lúc này người phụ nữ có vẻ như đứng đầu trong nhóm người đó tiến lên, giới thiệu với Tân Hành: “Thiếu phu nhân vất vả rồi, em là Đồng Tử, có việc gì chị cứ gọi em là được ạ.”
Tân Hành bất ngờ giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt, mặt mũi thì bình thường, nhưng mặt mày sắc bén, nhất thời cô thấy trong lòng lờ mờ bất an. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười gật gật đầu: “Xin chào.”
Lúc này Đồng Tử mới nhường ra một lối đi: “Mời Tân thiếu, thiếu phu nhân.”
Cùng lúc người phụ nữ