Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lần đầu tiên gặp Tiểu Khanh, tôi hai mươi ba tuổi, bà ấy mười tám tuổi. Khi đó, bà ấy vẫn còn là trẻ con, không thành công như sau này. Cha bà ấy tới Mỹ công tác, mẹ và bà ấy cũng thuận đường cùng đi du ngoạn. Khi đó, đúng lúc mối tình đầu bảy năm của tôi tan vỡ.”

“Tôi đã từng rất thích một người con gái, bà ta lớn lên cùng tôi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ cưới bà ta. Nhưng đến khi tôi tình nguyện không để ý đến điều gì để ở bên bà ta thì bà ta lại không muốn. Điều bà ta không muốn lại chính là tôi không để ý đến điều gì. Cha tôi muốn tôi đính hôn với một thiên kim thế gia, tôi muốn ở bên bà ta thì chỉ có thể buông bỏ hết mọi thứ. A, bây giờ nghĩ lại chính tôi cũng cảm thấy tình yêu đó thật cảm động. Nhưng bà ta lại từ chối tôi vì thứ tôi từ bỏ cũng chính là thứ mà bà ta quan tâm nhất. Bà ta cầm tiền của nhà họ Cố rồi biến mất.”

“Bà ta bỏ đi để lại tôi một mình đối diện với sự hoài nghi cuộc đời này. Sau khi bà ta đi, tôi cũng rời khỏi nhà họ Cố mà không cầm một đồng tiền nào, không mang theo cái gì. Sau đó, ở trên đường lại đánh nhau với người khác, khi cảnh sát tới tôi mới nhớ ra mình là một người không có thân phận, nhất định không được tới đồn cảnh sát. Để trốn thoát, tôi phải chạy trốn, rồi lẩn vào tránh trên một chiếc xe. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Khanh.”

“Khi đó trên xe chỉ có bà ấy và tài xế, bà ấy đang chờ ba mẹ. Tôi nói với bà ấy, tôi cũng là người Trung Quốc, không may bị người khác lừa đến nước Mỹ, bây giờ là một người không có thân phận nên không thể đến đồn cảnh sát được, thế là cô ấy tin ngay. Khi đó tôi bị thương nhẹ, trên người không có một cái gì, cũng không biết vì sao, có lẽ là thấy cô ấy là một cô gái nhỏ trong sáng rất dễ gạt, vì vậy tôi đã nói ra mấy câu ám chỉ, vậy mà cô ấy lại thật sự mềm lòng đưa tôi về nhà.”

“Ban đầu ba mẹ Tiểu Khanh cũng không đồng ý, dù sao cũng là một con người chứ đâu phải nuôi mèo nuôi chó, đâu thể tùy tiện nhặt một con bên đường về mà nuôi được. Nhưng Tiểu Khanh lại không ngừng để tâm đến lời nói của tôi mà cầu xin ba mẹ đưa tôi cùng về nước, cũng đảm bảo sau khi đưa tôi về nước, bà ấy sẽ không nuôi tôi nữa…”

Cố Viễn Chi nói đến đây thì cười thật khẽ, ký ức là thứ cho dù đã qua đi nhưng dẫu sao cũng đã tồn tại, đã từng tốt đẹp, đã từng động tâm, khi hồi tưởng lại, cho dù có bi thương thì trong nỗi bi thương ấy cũng sẽ luôn có vui vẻ.

“Ba Tiểu Khanh phải ở lại
Mỹ một thời gian, nhiều lúc ông ấy cũng đưa mẹ Tiểu Khanh đi cùng, nhưng lại không tiện dẫn Tiểu Khanh đi cùng. Chi nên phần lớn thời gian khi bà ấy ở Mỹ đều là ngồi trên xe cùng tài xế chờ ba mẹ. Chẳng qua sau đó thì có thêm tôi bầu bạn cùng bà ấy, về sau bà ấy bị tôi làm cho to gan hơn, sẽ thừa dịp rảnh rỗi mà cùng tôi đi chơi loanh quanh. Sau đó tôi lại đưa bà ấy đến New York chơi, thái độ của bà ấy đối với tôi cũng dần dần thay đổi. Ban đầu bà ấy thật sự coi tôi như một con mèo con chó hoang ngoài đường nhặt về, cẩn thận chăm sóc, như thể… nếu cô ấy không cẩn thận thì tôi sẽ chết đói chết rét vậy. Càng về sau, khi chúng tôi rời khỏi Mỹ, bà ấy đã bắt đầu lệ thuộc vào tôi. Bà ấy không chỉ không sợ nếu không để ý thì sẽ khiến tôi chết đói chết rét, mà khi có chuyện cũng sẽ nói với tôi đầu tiên, hỏi ý kiến của tôi.”

“Nhưng sau khi về nước, theo cam kết của bà ấy đối với ba mẹ, bà ấy không thể nuôi tôi nữa. Đêm trước khi tạm biệt, bà ấy đến phòng tôi, ôm tôi khóc lớn một hồi. Tôi hỏi bà ấy sao thế, bà ấy khóc thút thít nói bà ấy cũng không biết nữa, bà ấy chỉ cảm thấy rất đau khổ…”

Cố Viễn Chi nói đến đây thì lại bật cười…

“Tôi cũng đã từng trải qua cái tuổi mới biết yêu như bà ấy, nên tất nhiên tôi không thể không hiểu được, mà thái độ của tôi khi đó rất mâu thuẫn, một mặt tôi không nói thẳng ra, nhưng một mặt lại dung túng cho sự lệ thuộc của bà ấy vào mình, bởi vì tôi mơ hồ nhận ra, không chỉ có bà ấy không thể rời bỏ tôi, chính tôi cũng không muốn rời khỏi bà ấy. Cho nên tôi nói với bà ấy, thật ra ở trong nước tôi đã không còn người thân nào, hơn nữa còn ám chỉ với bà ấy, chỉ cần bà ấy muốn thì tôi sẽ ở lại bên bà ấy.”

“Quả nhiên bà ấy đồng ý, lập tức mang mấy món đồ trang sức quý giá của mình đi bán, khi đó còn chưa giống như bây giờ, giá phòng còn chưa cao… Bà ấy giúp tôi thuê một nhà trọ nhỏ một cách khác dễ dàng, coi như giúp tôi có chỗ tránh nắng trú mưa.”

“Một thời gian dài sau đó, bà ấy gạt ba mẹ gặp riêng tôi, tôi cũng thường thừa dịp ba mẹ bà ấy không ở nhà để đưa bà ấy đi chơi. Chúng tôi… Chính là như vậy, nói dễ nghe một chút thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe một chút thì có lẽ giống như người khác nói, chính là tôi đã lừa sạch con gái nhà người ta.”

“Con người luôn luôn tham lam. Ngay từ đầu, tôi chỉ muốn có được tình cảm của bà ấy, sau khi đạt được tôi lại muốn nhiều hơn nữa, tôi muốn cưới bà ấy, muốn có được cả con người bà ấy, muốn đưa bà ấy về Mỹ. Nhưng trong lúc tôi còn đang


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện