*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bà ấy khóc nói với ông: “Anh chán ghét tôi như thế là vì cái này phải không?”
Cái máy ghi âm có chữa nội dung khiến ông khó chịu đã sớm bị ông phá hủy rồi, trực giác của ông mách bảo thứ bà ném về phía ông không thể là đoạn ghi âm đó được, Nhưng từ tận đáy lòng ông lại không khỏi tin rằng đó chính là cái kia. Bà ấy còn chưa nói thì ông đã chắc chắn, ông lạnh lùng hỏi lại: “Sao em lại có cái này?”
Tiểu Khanh nghe thế thì nước mắt rơi đầy mặt, thoáng cái lại bật cười, bà ấy nói trong nước mắt: “Cho nên thật sự là vì cái này sao?”
Ông không lên tiếng, thực sự thì là không nói ra, nhưng cũng là không dám nói, chỉ sợ nói ra cái gì sẽ khiến mọi thứ sụp đổ mất. Bà ấy đau đớn chất vấn ông: “Tại sao không đến hỏi tôi, cứ như vậy mà tin sao? Sau đó bắt đầu chán ghét tôi, hận tôi phải không?”
Ông lạnh nhạt nhìn bà ấy: “Còn phải hỏi à?”
Bà ấy lặng người nhìn biểu tình vô cảm trên mặt ông, cất tiếng nói từng câu từng chữ nhẹ đến mức gần như không nghe thấy gì: “Bởi vì vẫn chưa hận tôi đến thế, cho nên không muốn khiến tôi không còn đường lui sao?”
Khoảnh khắc đó, chân mày ông nhíu chặt, nhìn thẳng vào con ngươi ngập vẻ thê lương của bà, trái tim đột nhiên thắt lại, ông có một trực giác chỉ trong thoáng chốc đã lớn dần lan tràn khắp toàn thân khiến cả người ông trở nên run rẩy.
Quả nhiên, thậm chí ông còn chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã cười thừa nhận: “Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã biết anh chính là Cố Viễn Chi, từ khi bắt đầu tôi đã biết anh là người có nhiều tiền đến thế nào, đúng là tôi thích tiền của anh, đúng là tôi thích cuộc sống như thể vương phi này. Có người
đàn bà nào mà không ham hư vinh? Tôi cũng là đàn bà, cho nên tôi ham hư vinh, tôi đã lừa anh đấy.”
Lời của bà ấy vừa sắc nhọn vừa cứng rắn đâm sâu vào lòng ông, bà ấy cười với vẻ sảng khoái đầy tính trả thù, vừa nói vừa ngửa đầu lên trời mà cười lớn, rồi lại lặp lại một lần nữa: “Cố Viễn Chi, đúng là tôi lừa anh đấy! Anh có thể làm gì tôi? Ly dị với tôi à? Anh bỏ được cuộc hôn nhân này à? Anh cam tâm nhìn một nửa tài sản của anh mất trắng vào tay người đàn bà như tôi không?”
Bà ấy đi đến trước mặt ông, nhìn ông bằng vẻ mặt vừa thống hận vừa yêu thương, nhẹ nhàng bật ra một câu cuối cùng: “Tôi cho rằng anh cũng không dám đâu!”
Một chữ cuối cùng vừa nói ra, cuối cùng cũng khiến thần kinh của ông không thể chịu đựng được giữa sự giằng co của yêu và hận, thoáng chốc đã hoàn toàn sụp đổ.
“Bốp!” Ông vung tay hung hăng tát lên mặt bà ấy, cùng với cái tát đó, cơ thể bà ấy như con diều đứt dây, cứ thế ngã lăn xuống đất. Nhưng gần như là bản năng, một tay bà ấy bảo vệ bụng, một tay giữ chặt lấy một góc bàn trang điểm.
Thời kỳ đó còn thịnh hành phong cách nạm đá trên bàn trang điểm, bàn tay bà bắt lấy góc bàn bằng lực quá mạng, thoáng chốc trong lòng bàn tay đã đầy máu. Mặt đá cắt vào bàn tay bà, đâm sâu vào thịt, nhưng cuối cùng cũng không khiến bà bị ngã xuống.
Khi đó, bà ấy đã sắp đến ngày dự sinh, người ngợm nặng nề, nếu như ngã xuống thì không biết đứa bé sẽ ra sao? Bà khó khăn đứng vững lại, không hề chú ý đến lòng bàn tay đau đớn mà nhìn