*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh không động đậy, cũng không ngăn cô lại, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy. Cô đẩy anh ra, đứng dậy quay về phòng. Anh đứng im một lát, rồi cũng đi theo cô vào, cô lạnh giọng đuổi anh: “Đi ra ngoài!”
Anh đứng im trước mắt cô, bóng dáng nhìn có phần đáng thương. Anh hơi do dự, sau đó vẫn đi về phía cô. Thấy thế cô tức giận, tiện tay cầm gối ném thẳng vào mặt anh. Cái gối mềm mại không làm anh đau, nhưng thật sự khiến anh dừng bước. Anh cười khổ, trong mắt đầy vẻ không biết làm sao. Anh sờ mũi rồi cúi người nhặt gối lên.
Cô hờ hững nhìn anh, cười nhạt: “Dịch Tân, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì em?”
Làm gì… Anh nghe thế thì cả dáng người cao lớn thoáng cái trở nên cứng nhắc, như thể chìm vào một mảng tối.
“Ngay từ đầu anh đã biết Cố Viễn Chi đúng không? Ban đầu, người không muốn ông ấy đến gần em là anh, thậm chí anh còn vì thế mà vẽ ra người mẹ ruột kia cho em, không ngại phiền phức, không ngại hèn hạ. Bây giờ anh lại có ý gì? Đừng nói là sáng nay anh thức dậy, tâm tình rất tốt, đột nhiên cảm thấy lương tâm trỗi dậy nên muốn thưởng cho em một người thân?”
“Nhưng anh đã hỏi qua ý em chưa? Đó là chuyện đến bà ngoại em còn không nói cho em biết, đó
là chuyện bà muốn giấu kín cả đời, anh có tư cách gì mà lôi nó ra, để cho em biết được?”
“Cố Viễn Chi là ai?” Cô cười lạnh, từ chân mày đến giọng nói đầy ý mỉa mai: “Ông ta chỉ là một người xa lại! Chẳng qua ông ta mới xuất hiện trong cuộc sống của em được mấy ngày, dựa vào cái gì mà em phải tin những lời ông ta nói chứ? Đến bà ngoại còn không nói với em, bà đã không nói nghĩa là bà có lý do của mình, em không hỏi, không biết, càng không cần một người xa lạ đến nói với em những lời này!”
Chân mày cô nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ oán trách và chỉ trích đối với anh: “Hay là anh cho rằng, em có trách nhiệm phải nghe theo sự sắp xếp của anh? Lúc anh không muốn Cố Viễn Chi đến gần em thì ông ấy không thể đến gần em nửa bước, khi anh đột nhiên muốn làm người tốt thì em cũng phải làm theo ý anh? Phối hợp với sự sắp xếp của anh?”
Dịch Tân lẳng lặng lắng nghe, để mặc cho cô trút giận, khóe môi mang theo ý cười không biết làm thế nào: “Chỉ là anh nghĩ… thực ra em cũng muốn biết rõ. Có thể em cũng mơ hồ cảm nhận được, vậy so với cảm giác mơ hồ không rõ ràng đó, không bằng hiểu cho rõ ràng, như thế ít nhất em còn biết rõ mọi chuyện là thế nào.”