Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tân Hành tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng một mảng mờ tối. Cô đưa tay sờ sang chỗ bên cạnh theo bản năng, chỗ đó trống không, lạnh như băng, lúc đó cô mới nhớ lại mình đã đuổi anh ra ngoài rồi.

Tối qua, cô đuổi anh ra ngoài, sau đó lại đứng ở cửa đợi anh đến qua nửa đêm, chờ anh đến tận khi trời sáng, anh cũng không quay lại, cô cũng không đi tìm anh. Sau đó, cô ngủ nguyên một ngày. Anh đã trở về chưa?

Cô không động đậy mà cứ nằm trên giường. Trải qua một ngày dài ngủ vùi, trái tim cô đã trở nên bình tĩnh và tỉnh táo hơn nhiều, không còn cảm thấy trách cứ anh như vậy, thậm chí nhớ lại còn cảm thấy trách anh như vậy còn hơi tàn nhẫn. Anh có trở lại không?

Nếu như anh chưa trở lại, vậy thì thật là ngu ngốc. nếu anh trở lại rồi thì mới giống anh. Thật ra cô không hy vọng anh sẽ nghe lời cô đến thế. Tối hôm qua, trong tình huống đó, rõ ràng cô đang trút giận lên ấy, thế mà anh lại thật sự đi ra ngoài. Đúng là chuyện ngàn năm có một từ khi hai người ở bên nhau.

Bây giờ, có lẽ cô đã nghĩ thông rồi, anh cũng đã rõ ràng. Từ trước tới nay, anh không phải người
đàn ông nghe lời như vậy, cho nên lúc này nếu không phải ở đây thì chắc là ở bên ngoài. Cô trở mình rời khỏi giường.

Khi cửa phòng vừa mở ra, cô lập tức nghe thấy tiếng bước chân vang lên, âm thanh đó… Cô hơi sững sờ, Đồng Tử bước đến trước mặt cô: “Thiếu phu nhân.”

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngay sau đó thấp giọng kêu lên: “A!”

Hai tay cô hốt hoảng nắm chặt lấy cổ áo ngủ, che chắn trước ngực, cô nhanh chóng quay người chạy vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Tại sao lại là cô ấy? Mặt Tân Hành nóng lên, trong lòng vẫn chưa hết giật mình. Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mỏng tang trên người.

Khi đến đây, đồ của cô đều do anh chuẩn bị, đến bản thân cô cũng là bị anh đưa đến. Đến nơi mới phát hiện hầu hết quần áo người này chuẩn bị cho cô đều là… đồ ngủ và đồ lót sexy!

Trăng mật… Quả nhiên, anh đúng là biết hưởng thụ!

Ban đầu cô còn kháng cự không chịu mặc, nhưng người nào đó lại cười tà mị mà nói: “Được thôi, không mặc cũng được, anh càng thích.”

Cô không biết phải làm thế nào, có còn hơn không. Nhưng sau đó, hằng đêm đều ở cùng anh, có lúc ngay cả ban ngày cũng… Cho nên quần áo đã tính là cái gì! Dần dần cô đã không còn chướng ngại


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện