“Anh muốn yêu em nhiều hơn nữa”
“Chuyện đã qua rồi! Đi thôi, chuẩn bị cùng họ đi”
Bữa tiệc sinh nhật trôi qua suôn sẻ, tất cả mọi người rất vui vẻ đặc biệt là Thanh Thanh. Nụ cười thanh thuần luôn xuất hiện trên đôi môi ấy
Lúc chuẩn bị trở lại phòng chợt mẹ cô gọi cô lại
“Tiểu Vy! Tới đây mẹ có chuyện muốn nói”
“Được”
Mẹ dẫn cô ra ngoài sân nhà, ở ngoài đây có một bộ bàn ghế đá, ra hiệu cô ngồi xuống
“Con vẫn giận mẹ sao?”
“Không có”
“Con đừng lừa mẹ, mẹ biết! Tất cả mọi lỗi lầm này đều là do mẹ gây nên. Nhưng Tiêu Vy à! Tiểu Anh không làm gì sai cả, nó chỉ là...”
“Nếu mẹ gọi con ra đây để nói về vấn đề này thì con xin lỗi, con không muốn nghe”
“Tiểu Vy”
Cô đứng dậy đi được hai bước đột nhiên dừng lại
“Còn nữa, đây không phải lỗi do ai cả, mẹ đừng bao giờ nhận nó là lỗi của mẹ, qua rồi thì để nó qua đi”
“Con về phòng! Mẹ ngủ ngon”
Thấy bóng lưng cô độc của cô bước đi trong lòng bà như có một thứ gì đó đè nặng xuống. Ngày xưa, bà xem Trần Triệu Anh như con gái ruột của bà. Cưng chiều và yêu thương cô. Đến tận bây giờ điều đó như một thói quen, Trần Triệu Anh có bị trí trong lòng bà. Để so sánh với cô thì đương nhiên cô ta xếp sau, nhưng cũng không thua kém cô là bao
Bước vào phòng cô đứng tựa