Lúc cô xuống, bàn ăn được dọn ra với nhiều món ăn nhìn rất ngon miệng khiến cô không khỏi cảm thán
“Tới đây!”
“Vâng”
Ăn uống xong xuôi cô cùng anh đi dạo xung quanh biệt thự “Ngày mai em phải về trường nộp bài luận văn để chuẩn bị cho kì nghỉ Đông sắp tới” “Ừm”
“Nhưng mà em bỏ nó ở nhà mình rồi, chiều nay sẽ tới lấy” “ Lúc nãy có tới, sao em không cầm về?”
Nghe cô nói nhà mình anh cứ nghĩ là nhà ba mẹ vợ “Không phải, nhà em nói ở gần trường, hôm trước anh có đưa em tới đó” Chợt nhớ ra đó là căn nhà cô sống cùng bạn mình
“Có cần anh đưa em đi không” “Không, em sẽ tự đi” “Vậy chú ý ăn toàn”
“Vâng”
Lúc cô đến đó thì đã là 3h chiều. Từ lúc cô cứu Minh Ngọc đến giờ, cô vẫn chưa đến thăm cô ấy
“Cậu ấy vẫn ổn chứ?” “Chỉ có mấy vết thương ngoài da vẫn đang bình phục, còn lại không có gì đáng ngại”
“Trần Kiêu Ân ở đâu?” “Cô ta vẫn đang ở tầng hầm”
“Chúng ta nên giao cho cảnh sát, giữ lại rất nguy hiểm” “Nhưng bằng cách nào?”
Lúc trước cô bắt cô ta chủ yếu là vì muốn hỏi đến đường giây mà Lục Nhất Bạch vận chuyển ma tuý. Bây giờ đã biết rồi, vậy thì chi bằng cho cô ta ngồi tù vài năm.
“Trước hết cứ tạo một tình huống giả! Nếu cảnh sát bắt được cô ta chắc chắn sẽ điều tra được tất cả”
Ngồi trên xe tìm kiếm nơi có cảnh sát tuần tra các cô bắt đầu hành động. Trần Kiều Ân ngồi trong xe không hiểu gì hết, lúc cô mở cửa, không nằm ngoài dự đoán, cô ta nhanh chóng phóng ra chạy hết sức mình, cùng lúc đó Tố Như đuổi theo, lúc tới trước mặt cảnh sát
“Bắt lấy cô ta, cô ta là ăn cắp kìa” Cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, một người ở lại lấy lời khai từ Tố Như
“Tình hình như thế nào, cô bình tĩnh”
“Tôi và bạn của mình đang đi trên đường thì cô ta tiến lên cướp lấy túi của bạn tôi. May mà chúng tôi trở tay kịp. Anh nhìn xem bạn tôi bị cô ta làm cho bị thương đây này” nhanh chóng kéo Minh Ngọc lên trước mặt cảnh sát, với tình trạng của Minh Ngọc hiện tại, nếu cảnh sát không tin thì đúng thật là ngốc
“Trước hết cô đem bạn cô tới bệnh viện khám đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt lấy thủ phạm” “Cảm ơn cảnh sát” “Nên làm