Lúc đang chuẩn bị để lên thì đồng hồ trên tay cô rơi ra. May mà cô nhanh tay cứu nó, nếu không cô không biết nói thế nào với anh
Bỏ đồng hồ vào cặp rồi hiên ngang lên văn phòng, đứng trước phòng chủ nhiệm cô nhìn thấy Minh Ngọc đang ở đó
Cô thắc mắc: “Sao cậu lại tới đây?” “Còn không phải nghe tin chủ nhiệm gọi cậu lên uống trà sao, cậu bảo hôm nay có chuyện nói với tớ! Tớ đứng đây đợi”
Cô cũng quên mất việc này vội nhét cặp vào tay Minh Ngọc: “Cầm giúp tớ! Tớ ra liền” “Tớ đợi”
Bước vào phòng, cô cứ nghĩ sẽ có nhiều phụ huynh lắm đây thế mà chỉ có mỗi thầy hiệu trưởng
“Triệu Minh Vy! Em đừng có mà chủ quan, cứ nghĩ không cần gọi phụ huynh của em tới mà được à? Tôi đã thương lượng với bên kia rồi. Ngày mai phải có phụ huynh của hai bên, không như lúc trước nữa đâu” Giọng hiệu trưởng như thét vào mặt cô
Trước đây lúc gây chuyện, ông ta cũng bảo cô gọi phụ huynh. Thế nhưng chẳng những không gọi cô còn trả lời một câu y đúc nhau : “Không rảnh”
Thế là lần nào cũng mình cô đối mặt với phụ huynh khác, dần dần cũng thành quen. Chỉ ngồi nghe bọn họ chỉ trỏ, thậm chí còn có nhiều lần bọn họ muốn đánh cô. Cô đâu có ngu, mỗi lần như thế cô đều trừng mắt nói: “Bọn họ gây sự trước! Do các người không quản tốt con mình mà thôi”
Khiến cho bọn họ căm phẫn, nhưng