Đột nhiên bà ta đứng giậy, vung tay tát thẳng về phía cô, không một chút nương tình
May mà cô phản ứng nhanh, vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn cũng đủ biết cú tát này của bà ta là dùng hết sức lực, lúc vung tay xuống bà ta còn thở hổn hển
Triệu Minh Vy nổi đóa, cô nhịn đủ rồi, nên ra tay thôi: “Ơ bà Phương! Đây là ý gì? Bà muốn động thủ à?”
Bà ta tức giận rống lớn: “Cái loại vô đạo đức này! Này còn trừng mắt à? Biết điều xin lỗi con gái tao ngay, gia đình này không trị được thì để tao trị!!”
Cô cười khẩy: “Bà có quyền sao? Được rồi sắp tới giờ rồi! Cảnh sát đang tới, bà cứ thông thả. Nào! Muốn la mắng gì thì cứ tự nhiên, dù sao tai tôi rất tốt”
Lam Khư ngớ người: “Mày giỏi lắm! Được! Tao đợi cảnh sát tới làm cho ra nhẽ, loại người vừa ăn cướp vừa la làng như mày thì oai phong được bao lâu? Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi con gái tao, tuyệt đối tao đây sẽ không bỏ qua cho mày!”
Triệu Minh Vy đứng một bên nhìn bà ta la lối! Như thể chuyện này không liên quan tới cô
Vốn đã biết rõ tính cách của nhà họ Phương thế nên lúc tối cô nhắn tin nhờ Tố Như gọi ba cô kêu cấp dưới của mình tới
Quách Tố Như là con gái của cảnh sát trưởng Quách Thành. Vào bốn năm trước lúc trở về từ cỏi chết cô may mắn hơn mấy người khác là tìm được người thân của mình
Đột nhiên phòng hiệu trưởng bị mở ra, kéo suy nghĩ của cô về thực tại
Lúc nói chuyện chỉ có một mình bà ta và Phương Yến Dung là nói nhiều nhất. Ai cũng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hai người họ, ông Phương ngồi một bên không thèm can thiệp
Đây là chuyện của đàn bà phụ nữ, nếu như cần thì ông ta ra mặt lúc nào cũng được. Thế nhưng ông ta lại nghĩ sai rồi
Lúc cảnh sát hỏi tới cô, cô liền trả lời theo