Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng với tư thế biên ngang của người thắng cuộc, cô hết sức vui vẻ
Tới cổng trường, cô liền đụng mặt Vương Quý! Ôi trời! Hết người này đến người khác muốn gây chuyện với mình à?
Triệu Minh Vy không nghĩ ngợi vác cặp tăng tốc đi tới con đường về nhà, hôm nay trời đẹp nên cô quyết định tản bộ
Nhưng không như cô mong muốn, Vương Quý liền theo sát sau, một hồi không nhịn nổi cô quay lại nói: “Đừng khiến tôi ghét thêm!”
Vương Quý lúng túng, ấp úng một lúc mới dám mở miệng “Tiểu Vy! Chuyện Phương Yến Dung làm anh không biết! Em đừng nghi ngờ anh, tuyết đối..”
Triệu Vy không thể nghe nổi nữa liền ngắt lời anh ta: “Dừng! Tôi chẳng muốn nghe, cũng chẳng buồn đôi có với anh. Xin anh! Đừng xuất hiện trước mặt tôi”
“Anh..anh” “Đừng đi theo tôi”
Cuối cùng cũng cắt đuôi được anh ta, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, đột nhiên phía trước xảy ra chuyện, với tính cách khác hoàn toàn vẻ nghiêm túc lúc làm việc của cô. Việc xôn xao trước mắt khiến cô tò mò
Hai người đàn bà, một người nhắn mắt nằm bên cạnh người phụ nữ đang to tiếng kia, còn đang cãi nhau với một cô gái xinh xắn
Người khác thì cô không biết, còn hiện tại thì cô có thể thấy rõ hai người nằm xoà dưới đất kia đang cố tình giả bộ. Đây chính là uy hiếp cô gái này
Thấy thế, cô liền nhanh nhảu giúp đỡ chủ nhân của chiếc xe: “Ơ! Chị sao thế?”
Cô gái đang khó xử thì liền thấy một bàn tay đặt lên vai mình, Triệu Vy giả cờ nháy mắt ra hiệu, thế là cô ấy liền nói: “Bọn họ nói chị đụng trúng họ nhưng không phải thế, lúc đứng từ xa chị đã thấy hai người họ băng qua nữa con đường rồi nhưng lúc đến đây thì như thế này”
Triệu Vy lấy tay giả vờ bịt miệng mình bất ngờ: “Không được rồi! Nhanh lên, đưa bọn họ