Phía sân bay của thành phố, người về quê nhà ăn Tết rất nhiều khiến cho sân bay đông bịt người
Dương Diệu Mai chen chúc mãi mới đứng được vững vàng, nhìn thấy từ bên trong, một cô gái với thần thái ngút trời, đôi mắt được che bởi cọng kính râm
“My! My! My!” Giọng cô bị chìm ngỉm trong làn người nhộn nhịp
Triệu Minh My liếc mắt từ trong ra ngoài đã thấy được bóng đang chật vật của Dương Diệu Mai, lòng đầy vui vẻ.
Cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi nơi này. Lên xe hai người thì nhau thở, vừa thở vừa uống nước, tình cảnh không thể thảm hơn
Dương Diệu Mai phục hồi tinh thần nói: “Hôm nay trên đường đi tớ gặp chuyện xui xẻo, cứ nghĩ tới nơi sẽ không tìm thấy cậu. Không ngờ cậu cũng lâu thật”
Triệu Minh My thở dài đáp: “Tớ nói đúng giờ mà, tại cậu tới sớm thôi” mới nói xong liền uống thêm hai ngụm nước “Hôm trước tớ về nước, sân bay còn có ít người qua lại, bây giờ thì hay rồi, dọa chết tớ, đã nói rồi mà cậu không nghe! Về cùng lúc với tớ thì đỡ mệt hơn rồi”
Triệu Minh My bất đắc dĩ nói: “Đâu phải tớ không muốn, tại anh tớ thôi! Chần chừ giữ chân tớ. Hôm nay tớ về trước! Ngày kia anh tớ mới về”
“Anh cậu đúng là kiểu đàn ông gương mẫu! Làm việc không màng tới thời gian! Tớ bó tay”
Cô vội thẳng lưng bật dậy nói: “Cậu đừng có mà thích anh tớ nhá, tuyệt đối không thể!!”
Diệu Linh khinh bỉ: “Xí! Tớ