Sang sáng hôm sau Triệu Vy đã nằng nặc đòi xuất viện. Vương Thần Kiêu thật sự hết cách, khuyên thế nào cũng khôn được. Cô sợ người nhà lo lắng, vết thương cũng không nặng lắm
Vương Thần Kiêu đi thanh toán tiền viện phí, nghe lời bác sĩ chăm sóc cô. Lúc đi qua khoa sản phụ, thấy bóng dáng của Trần Triệu Anh mệt mỏi ngồi dựa vào hàng ghế dành cho người nhà bệnh nhân.
Từ xa, theo ánh mắt của anh Triệu Vy cũng nhìn thấy hình ảnh đó. Chợt nhớ tới lời Triệu Minh My nói, cô ta quả thật vô tâm. Vương Thần Kiêu không có hứng thú với những chuyện này liền kéo cô rời đi
Về biệt thự Hoa Thiên, người làm tò mò với miếng dán trên đầu cô, Triệu Vy nhận thấy ánh mắt của bọn họ, chỉ cười cho qua
Nhìn qua người đàn ông bên cạnh, tò mò hỏi: “Hôm nay anh không đi làm hả?”
Vương Thần Kiêu nhìn cô, khẽ cười: “Đưa em về nhà rồi sẽ đi”
Nghe thấy động cơ xe đã đi xa, Triệu Vy cầm điện thoại gọi cho Minh Ngọc: “Tình hình thế nào?”
“Đang thẩm vấn Ngô Trương, hắn không chịu khai ra. Người chúng ta vẫn đang làm theo kế hoạch. Dạo gần đây ả ta vẫn không có hành động tiếp theo. Chúng tôi đang đợi chỉ dẫn tiếp theo”
Tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp, không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi
Triệu Minh Vy nghiêm túc suy nghĩ: “Tạm thời cứ làm như những gì tôi đã nói, đợi tôi trở về sẽ bàn bạc thêm”
“Rõ”
Bích Thảo cướp lấy điện thoại, lo lắng hỏi : “Đội trưởng không bị thương nghiêm trọng chứ?”
“Không sao! Mọi người vất vả rồi”
Cảm thấy đầu nhức nhói, Triệu Vy liền mệt mỏi nằm lên giường. Một kế hoạch mà bọn họ đã lập được sáu năm, có lẽ tới đây nên kết thúc
Mở mắt ra đã gần chiều tối, bước vào nhà tắm gội rửa hết sự mệt mỏi của một ngày dài. Lúc ra phòng tắm đã thấy