Mười ba
Điều mà Đường Cần Thư không ngờ đến là, vị Nhan biểu ca mà cô luôn coi như một biểu tỷ yếu đuối cần che chở kia, tới giờ tan việc lại không đi về mà xụ mặt (gương mặt vốn võ vàng tiều tụy như đóa phù dung bị mưa vùi dập) bước lại ôm một đống sổ sách trên bàn làm việc của cô, sau đó lật giở đọc lướt nhanh như gió cuốn rồi viết luôn kết quả tính toán mà không cần dùng bàn tính lẫn thẻ tính, mà còn là kết quả chính xác.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong óc cô là: ôi chao quả là tài tử xịn xò hàng đỉnh của chóp chứ không phải dạng xoàng chỉ biết mỗi phong hoa tuyết nguyệt... Nhìn mà xem, lần đầu tiên cô chứng kiến khả năng tính nhẩm nhanh như chớp mà trước nay mới chỉ nghe nói trong truyền thuyết. Chả trách tuy yếu đuối mong manh là thế nhưng vẫn được coi là cánh tay đắc lực cho Huyện lệnh đại nhân.
Rồi sau đó ý nghĩ tiếp theo mới khiến cô ngỡ ngàng. Đây vốn là việc nên làm của hộ tào (bộ phận quản lý nhân khẩu) lẫn thư lại (chức lại chuyên quản sổ sách), hoàn toàn không liên quan đến vị trí chủ bộ của anh ta. Vậy nghĩa là... Nhan biểu ca đang làm việc giúp cô đúng không.
Hóa ra là trả ơn bát canh sâm lúc trước.
Tuy cô giúp người khác hoàn toàn không phải mong chờ ai nhớ ơn báo đáp, nhưng mà bất ngờ được trả ơn thì vẫn ít nhiều cảm thấy ngạc nhiên... và ấm áp trong lòng.
Hai người vùi đầu vào sổ sách tính toán mải miết trong im lặng. Chờ đến khi canh sâm đã tắt lửa, cô bắc ra rồi đưa thẳng cho Nhan Cẩn Dung. Gã liếc cô một cái rồi đứng lên đi tìm một cái bát con khác, chia đôi một nửa đưa cho Đường Cần Thư rồi mới cầm thìa múc từng chút một uống hết nửa còn lại.
Có Nhan Cẩn Dung nhúng tay hỗ trợ, nên cuối cùng toàn bộ hộ tào cũng có thể kết toán xong xuôi trước tháng chạp, ai nấy cảm thấy mình mệt sắp lăn quay ra chết tới nơi. Chờ tới khi đám lương thực tiền nong thuế má được gồng gồng gánh gánh lên phủ thành cùng với vị quan phụ trách thuế xong xuôi, cảm giác duy nhất của mọi người là mệt rũ người. Huyện lệnh đại nhân vô cùng tốt bụng, cho phép toàn bộ nhân viên liên quan tới hộ tào được nghỉ một hôm.
Đường Cần Thư cảm thấy chỉ cần mình chạm đầu vào gối là có thể lập tức ngủ im như chết... Cơ mà cô vẫn lê lết tấm thân mệt nhoài của mình trên đường phố.
Khoảng thời gian mọi người bận rộn gian khổ này cũng khiến cho không ít người lăn ra ốm. Quá nửa trong số đó là mệt nhọc quá độ khiến cảm nhiễm phong hàn. Bất hạnh thay, biểu tỷ yếu ớt mong manh... à nhầm, biểu ca yếu ớt mong manh kia cũng dính chưởng luôn. Vốn còn đang võ vàng xơ xác vì thất tình, lại thêm mệt nhọc quá độ kèm phong hàn, khiến cho gã lần này thật sự nằm bẹp không dậy nổi. Uống thuốc mất mấy ngày liền mới hơi hơi khá hơn một chút, nhưng mà vẫn bị ho khan kéo dài liên tục không cách nào dứt..
Cô định mua mấy quả lê, nhưng mà không phải mùa nên chẳng ai bán cả. Thôi thì đành mua lá sơn trà phơi khô dùng tạm, nhưng chạy khắp các cửa hàng tiệm thuốc trong huyện, không một ai có hàng dự trữ.
Rồi, cô thừa nhận, mình hết cách rồi đó.
Cuối cùng cô đành phải dùng bài thuốc lang của cấp trên cũ của cô, Bành đại nhân... Cơ mà tuy cô biết nó rất có ích, cô cũng phải thừa nhận món ấy cực kỳ khó ăn.
Nhan Cẩn Dung đang ngủ mơ màng thì mở mắt ra, gã kinh ngạc nhìn Đường Cần Thư đang lay mình để đánh thức, bụng bảo dạ sao cô ấy lại xuất hiện ở đây kia chứ... Vì mặc dù gã vẫn luôn gọi cô là biểu đệ, và phần lớn thời gian đều cảm thấy cô ấy quả thật là một đấng anh thư, không hề thua kém bậc mày râu. Nhưng thật ra gã biết ngày thường vị "biểu đệ" này rất giữ kẽ... à không, ý là cực nghiêm túc tuân thủ lễ giáo quy tắc.
Thế nên việc cô xuất hiện bên cạnh giường ngủ của gã như thế này là cực kỳ quái lạ.
Gã vừa mở miệng định hỏi, thì lại một tràng ho khan sù sụ lại trào ra, như muốn văng cả tim cả phổi ra ngoài.
"Nhà Tiểu Ất có việc gấp." Cô giải thích. Cậu nhóc sai vặt mà Huyện lệnh đại nhân cho Nhan Cẩn Dung mượn để nhờ cậy lúc ốm đau lại chạy sang gõ cửa nhà cô, mặt mũi cuống lên vội vàng, khiến cô sợ hết cả hồn. "Mẹ của Tiểu Ất ốm nặng. Huynh đã ngủ một mạch quá hai bữa cơm rồi. Nếu còn ngủ nữa mà bỏ bữa tối sẽ sẽ hại dạ dày lắm."
Ra thế. Nhan Cẩn Dung vẫn đang nghệt mặt ra chậm chạp gật đầu. Vừa vung chăn ngồi dậy đã bị nhét một chén trà nhỏ vào tay.
"Ăn trước cho tỉnh đã." Đường Cần Thư rầu rĩ nhìn gã. Biểu ca ngủ không hề ngon giấc chút nào, ho khan liên tục, hơn nữa dường như đang lên cơn sốt. "Cơm tối xong rồi đấy. Ăn ở gian ngoài hay trên giường?"
"... Gian ngoài đi." Nhan Cần Dung tỉnh táo vui vẻ hơn một chút. Nhưng cũng không thể quá vui tới mức được voi đòi tiên được, đúng không? Biểu đệ đã sang tận nhà mình để nấu cơm tối giúp. Nếu ăn ở gian ngoài thì còn có thể ngồi ăn cùng nhau. Nếu ăn trên giường này, chắc chắn cô ấy sẽ bưng thức ăn về nhà ăn một mình.
Trời lạnh đến thế, bưng đồ ăn đi vòng về nhà thì e là sẽ nguội tanh nguội ngắt.
Nhan Cẩn Dung ngồi dậy, đầu óc vẫn hơi quay cuồng. Gã mở nắp chén trà trong tay, rồi ngẩn ngơ nhìn một khối đậu hũ non nho nhỏ bên trong.
Chính là đậu hũ non, thứ đậu hũ trắng muốt ngâm trong thứ nước trong vắt.
Là chè. Đậu hũ ninh thành chè ngọt ăn thật là kỳ cục. Chưa nói đến