Mười bốn
Đầu tháng Hai, cũng là đầu xuân.
Huyện Đào Nguyên có tục lệ mở tiệc mời uống rượu thưởng xuân vào tháng hai, tranh thủ trước khi tới vụ cày bừa vất vả. Bất ngờ thay, kẻ được hoan nghênh nhất lại là Đường Cần Thư, hẳn là được người trong huyện quý trọng, mà nữ quyến cũng rất yêu mến. Hầu như cô chỉ tham gia tiệc do nữ quyến mời, ấy thế mà nhiều lúc còn không đủ thời gian dự hết.
Hôm đó gặp nhau trước cửa nha môn, Nhan Cẩn Dung nhìn Đường Cần Thư, cảm giác có cái gì đó là lạ mà không biết là chỗ nào kỳ lạ.
"Nhan biểu ca đi uống rượu thưởng xuân đấy à?" Đường Cần Thư lên tiếng chào hỏi.
"Đúng thế, Lý viên ngoại mời Huyện lệnh đại nhân nên tiện thể mời tôi và Chu huyện thừa. Biểu đệ cũng đi ăn tiệc nhà họ Lý à?"
Đường Cần Thư gật đầu cười, trên đầu cô, mấy chiếc trâm cài rủ xuống lắc lư theo nhịp.
... À cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ rồi. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên gã nhìn thấy cô mặc trang phục nữ giới, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần thế này.
Quả nhiên vẫn là biểu muội. Cuối cùng cũng thể hiện ra, lông mi dài cong vút, đôi mắt phượng nho nhỏ trong veo, nhẹ nhàng điểm phấn tô son, bên má còn hồng hào rạng rỡ... Bên ngoài choàng một tấm áo khoác dài không có tay màu đỏ rất tươi sáng đẹp đẽ, bên trong là áo vạt thẳng màu trắng phớt hồng, dưới chân thoáng lộ ra đôi hài thêu hình chim anh vũ nhiều màu sặc sỡ. Trên cổ cô đeo một chiếc túi lưới có tua rua, trên tay cô bộ vòng ngọc nạm vàng hơi lớn so với cánh tay nên lúc buông tay xuống, chiếc vòng bèn rủ nhẹ trên mu bàn tay trắng trẻo.
Sao lại có người như thế kia chứ, nam trang nữ trang đều đẹp. Mặc áo quan đi ủng đen cũng bừng bừng khí khái như anh hùng, mà mặc váy áo con gái cũng thướt tha dịu dàng tựa thục nữ.
"Hình như cô quên..." Nhan Cẩn Dung chỉ chỉ phần dái tai của gã.
Cần Thư cũng khẽ sờ tay lên tai. "Tôi có đeo mà."
Nhan Cẩn Dung cau có. "Cô bảo cái khuyên tai nhỏ xíu như hạt gạo đấy á? Cái đó đâu được tính là khuyên tai kia chứ? Không đủ lịch sự thỏa đáng."
Đường Cần Thư chỉ lườm gã một cái rồi định quay người đi.
"Chờ tôi một chút!" Nhan Cẩn Dung giật mình. "Cô định cứ thế mà đi bộ đến đó ư? Mặc đồ xúng xính như này mà đi bộ ấy hả?"
Cuối cùng cô cũng hết sạch độ kiên nhẫn của mình. "Nhan gia biểu ca! Đây là huyện Đào Nguyên, không phải kinh thành!" Đi bộ nửa khắc là đến, người xung quanh đều đi bộ tới lui như thế. Đến cưỡi ngựa cô còn lười kia mà? Mặc dù cô biết cách cưỡi ngựa ngồi lệch một bên khi mặc váy, nhưng mà quá phiền toái đó có hiểu không hả?
Nhan Cẩn Dung lần này cương quyết không đồng ý. Như thế quá là kỳ cục. Gã biết đây là huyện Đào Nguyên, là miền quê nghèo thôn dã. Nhưng con gái con đứa lên đồ đi dự tiệc, dù chỉ cách một con đường thôi cũng phải ngồi xe ngồi kiệu mới đúng chớ... Con gái là phải được chiều chuộng nâng niu!
Đã ăn mặc như con gái thì nhất định phải được đối xử như con gái. Các chị em gái nhà gã đã thế, Đường biểu đệ... à nhầm, biểu muội cũng phải được như thế.
Cuối cùng Nhan Cẩn Dung quyết tâm đi mượn xe lừa ở tiệm bán gạo cạnh đó, rồi nhất định đòi đưa Đường Cần Thư đi. Sau này cô cực kỳ hối hận, bởi vì rõ ràng Nhan biểu ca hoàn toàn không biết đánh xe... hoặc chỉ là không biết đánh xe lừa, thế nên nguyên chặng đường cái xe cứ vừa đi vừa va quệt khắp nơi, cuối cùng thậm chí suýt nữa đâm vào tường Lý phủ.
Cô cảm thấy, kể cả mình đi bộ cũng sẽ không đến nỗi vất vả đến thế - chỉ cần trên đường không có xe lừa do Nhan biểu ca điều khiển thì sẽ cực kỳ an toàn.
Định mở miệng để châm chọc độc địa một câu, nhưng Nhan Cẩn Dung đã vén màn xe lên, rồi không những để sẵn băng ghế ở dưới mà còn cực kỳ cẩn thận chìa tay ra muốn đỡ tay cô bước xuống.
Đây là xe lừa, không phải xe ngựa, nên sàn rất thấp, không cần bước xuống ghế, càng không cần người đỡ, biết không!
Cô nhất quyết không thừa nhận khi đó, trái tim cô bỗng trở nên mềm mại một chút, chua sót một tẹo. Càng không thừa nhận khóe mắt mình bỗng hơi hơi cay cay. Chắc chắn là tại ánh mặt trời mùa xuân chói chang quá, rạng ngời quá khiến cô bị chói mắt. Hoàn toàn không phải vì cô bỗng dưng muốn khóc.
Ta hoàn toàn không yếu đuối. Đường Cần Thư tự nhủ. Ta hoàn toàn không bị cảm động, không hề cảm động khi có người che chở bảo vệ. Ta là một nữ lại, độc lập tự chủ giỏi giang, là mệnh quan của triều đình, không cần người khác chăm sóc chiếu cố, càng không cần người khác đối xử như một cô nương yếu ớt.
Cô túm gấu váy tự bước xuống xe, nhưng Nhan Cẩn Dung vẫn lo lắng đỡ khuỷu tay cô một chút."Lát nữa về phải chờ tôi đấy nhé!" Nhan Cẩn Dung dặn dò. "Xe lừa không khó điều khiển tí nào, là tôi nghĩ phức tạp hóa nó lên thôi. Lát nữa về sẽ trôi chảy hơn."
Đường Cần Thư rầu rĩ đáp. "Lát nữa tôi tự về là được rồi."
"Không được!" Nhan Cẩn Dung cự tuyệt đầy quyết đoán. "Tôi... tôi không thể để Cẩn Tú đi bộ về nhà. Nên đương nhiên tôi sẽ không để cô tự đi bộ về nhà."
Rồi như cảm thấy mình có hơi làm căng quá, Nhan Cẩn Dung lại ngượng nghịu chữa cháy. "Ờ... Cẩn Tú ấy mà, cô còn nhớ không? Em gái tôi ấy. Mặc dù con bé không hay đến Đường gia nhà cô chơi, nhưng lúc mấy chị em cô đến nhà tôi hồi đó, hẳn đã gặp nó rồi chứ..."
"... Ừ."
Cẩn Tú hình như còn lớn hơn cô ấy vài tháng. Giờ đây gã mới phát hiện ra người thiếu nữ trước mặt mình qua Tết năm nay mới mười bảy tuổi. Thời nay nam nữ thịnh hành kết hôn muộn, nên hai mươi tuổi mới lập gia đình không phải là số ít. Em gái của gã cũng đã đính hôn, năm sau mới xuất giá về nhà chồng. Lúc gã rời khỏi kinh thành, con bé còn rất là trẻ con, thích hái hoa bắt bướm trêu chó chọc mèo, ấy nhưng Đường biểu muội đã dạn dày sương gió chốn quan trường.
Không hiểu tại sao, trong lòng gã bỗng cảm thấy khó chịu bứt rứt.
Rồi gã mềm giọng khuyên. "Tiệc của nữ quyến thường dùng toàn rượu trái cây ngọt ngào, nhưng cũng vì thế mà tác dụng chậm, đừng có uống nhiều. Chờ lát nữa ca ca... à... biểu ca sẽ đưa muội về nhà."
Mình nhớ anh trai mình quá. Hai mắt Cần Thư lại bắt đầu cay xè nóng hổi. Anh trai mình cũng hay dặn dò mình như thế, dặn đi dặn lại không ngại phiền hà...
Hít một hơi thật sâu, cô gật đầu một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi quay lưng đi vào trong.
Suốt buổi tiệc, trong lòng cô cứ nao nao bứt rứt, nhưng mặt ngoài hẳn là không tệ lắm. Dẫu sao cô vẫn là một vị nữ lại trầm tĩnh ung dung, đoan trang ít nói. Phong cách thế gia từng nuôi dạy cô giờ đã khắc vào xương thịt, nên dù trong lòng có u sầu lo nghĩ gì đi nữa, bề ngoài vẫn có thể biểu hiện ra phong thái tốt nhất của mình.
Lý phu nhân vô cùng hâm mộ, luôn miệng nói đám con gái của bà ấy cần phải học hỏi nhiều. Những lúc như thế cô chỉ cần mỉm cười khiêm tốn là được.
Nhưng mối u sầu hoài niệm của cô chỉ duy trì đến khi Nhan