Kiếp trước, Mộ Thanh Nghiên từng làm y tá trong bệnh viện, gặp rất nhiều vết thương máu chảy đầm đìa.
Cho nên, lúc này tuy rằng lòng cô hoảng sợ, hành động lại trấn định.Cô đưa tay dò xét hơi thở của Dương Bảo Quốc, xác định người còn sống, liền bắt đầu kiểm tra vết thương trên người hắn.Tình hình còn tốt.Dương Bảo Quốc tuy có nhiều vết thương trên người, nhưng vết thương chạm mạch máu chỉ có chỗ bả vai, lúc này cầm được máu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.Tuy rằng tay trái của cô bị thương, làm việc bất tiện, nhưng Mộ Thanh Nghiên đã quen tay với nghề, thập phần chuyên nghiệp, nhanh chóng băng bó cầm máu cho Dương Bảo Quốc, lúc quấn băng gạc, Dương Bảo Quốc tỉnh lại.Hắn nhận ra Mộ Thanh Nghiên đang băng bó cho mình, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao lại là cô?”Tuy rằng nói xong lại có chút hối hận: Nói như vậy khác nào ghét bỏ Mộ Thanh Nghiên.Rõ ràng cô đang cứu hắn, hắn cảm ơn còn không kịp, làm sao lại ghét bỏ, hắn không cố ý.Hắn cũng từng nghe nói, sau khi thầy giáo Mộ mất đi, Mộ Thanh Nghiên không còn đến nhà thầy giáo Lý tìm Lý Mộng Kỳ chơi nữa.Nghĩ đến có thể bị ân nhân hiểu lầm, Dương Bảo Quốc kích động muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người mệt mỏi, căn bản không thể ngồi.Mộ Thanh Nghiên biết Dương Bảo Quốc không cố ý, không phải hắn ghét bỏ cô, nhưng vẫn xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Vậy ngươi hi vọng là ai? Ta tới đây tìm con mèo nhỏ của ta, kết quả không tìm được mèo, gặp ngươi, cuối cùng không thể thấy chết không cứu ngươi đi?”“Tìm mèo lại còn mang theo băng gạc?” Không hiểu sao, Dương Bảo Quốc càng hăng hái.Mộ Thanh Nghiên thực sự có chút tức giận: “Ngươi không thấy tay ta bị thương hay sao? Mấy ngày này ta đều luôn luôn mang theo băng gạc bên mình, không nghĩ đến lại có lợi cho ngươi.
Được rồi, đừng nói nữa, ta phải về rồi, vết thương trên vai của ngươi chạm vào mạch máu, ta chỉ là cầm máu tạm thời, nếu muốn chữa trị, hay là ngươi đi tìm bác sỹ, nếu không khẳng định bị nhiễm trùng.”Dương Bảo Quốc dựa vào ánh sáng nhàn nhạt của đèn pin nhìn mèo nhỏ đang xù lông trước mặt hồi lâu, ôn nhu nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, Mộ Thanh Nghiên, về sau ta nhất định báo đáp.”Mộ Thanh Nghiên bĩu môi ghét bỏ: “Không cần nghiêm trọng như thế, ta không cần ngươi báo đáp.
Được rồi, ta đi đây.”Dương Bảo Quốc không biết nói gì, cho rằng cô thực sự là đi tìm mèo không được? Không đúng, nếu là tìm mèo, lại ngoài ý muốn thấy mình bị thương, không phải là ra ngoài tìm người hỗ trợ sao?Tuy rằng hành vi không làm kinh động đến người khác khiến Dương Bảo Quốc đánh giá cao, nhưng hắn không thể tin được lý do thoái thác của Mộ Thanh Nghiên.Nhưng mặc kệ thế nào, đúng là Mộ Thanh Nghiên đã giúp hắn, điều này là không thể nghi ngờ.Nghĩ như vậy, Dương Bảo Quốc càng muốn trêu trọc Mộ Thanh Nghiên, vừa thích xem bộ dáng xù lông của cô, vừa muốn tìm ra sơ hở của cô: “Ngươi… Có thể dìu ta về nhà hay không?”“Ngươi không sợ bị bà nội Dương biết? Còn có, vừa rồi ta có gặp bà nội Dương, bà đang tìm ngươi, còn nói nhà các ngươi có khách đến thăm.”Ánh mắt Dương Bảo Quốc trầm xuống: “Như vậy sao? Vậy được rồi, tạm thời ta không về nhà.
Ngươi đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”“Được, cái này cho ngươi.”Mộ Thanh Nghiên đưa cho Dương Bảo Quốc một chai nước muối, mấy viên thuốc hạ sốt, sau đó liền rời đi.Ra khỏi nhà kho, hẻm nhỏ bên ngoài vừa hẹp lại dài, bước chân Mộ Thanh Nghiên không khỏi cẩn thận, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi.Nhất là sau khi đi được mươi bước, cô vô tình quay đầu lại, thấy một bóng dáng chợt loé qua.“Ai?” Mộ Thanh Nghiên lấy kéo ra, đứng im một lúc, gặp trong hẻm không có tiếng động, vội xoay người chạy ra ngoài.Nhanh chóng ra đến đường lớn, nhìn đến xa xa tốp năm tốp ba nhóm người, lòng cô mới buông lỏng.Má ơi, chuyện như thế này nguyện sau này không bao giờ trải qua nữa.Mộ Thanh Nghiên đi về phía trước vài bước, dừng lại hít một hơi thật dài, cho kéo vào trong túi quần, lòng còn sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy trước mắt có một người làm cho cô sợ hãi hét rầm lên.Chỉ