Mộ Thanh Nghiên nhìn rõ người mặc quân trang liền sợ tới mức hồn phi phách tán: Thế nào… Sao lại là Tiêu Nhiên của cô?Đợi chút, hắn nói cứu…Dương, là nói hắn muốn đi cứu Dương Bảo Quốc?Còn nói không đi bệnh viện, hắn bị thương?“Tiêu Nhiên…” Cô cúi đầu gọi một tiếng, cuống quýt kiểm tra.
Quả nhiên, bụng và đùi phải Thẩm Tiêu Nhiên đẫm máu, hiển nhiên còn đang chảy máu.
Để cô thấy may mắn là, hai vết thương này tuy dữ tợn, vẫn chưa nguy hiểm tới tính mạng, chỗ bụng không chạm đến mạch máu, chỉ là vết thương có chút lớn.
Bị thương nặng là đùi, bởi vì chạm vào mạch máu, cho nên vẫn đang chảy máu ồ ạt.
Cô nhanh chóng lấy băng gạc còn thừa trong túi băng bó vết thương cho hắn.
Cuối cùng cũng cầm được máu.
Mộ Thanh Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến thi thể kẻ bắt cóc cách đó không xa, không khỏi cẩn thận.
Cô phải nhanh chóng mang Thẩm Tiêu Nhiên rời đi.
Nghĩ đến khi nãy Thẩm Tiêu Nhiên nói không tới bệnh viện, Mộ Thanh Nghiên mím môi, dằn lòng, quyết định đưa hắn về nhà mình.
Cô nghĩ rất đơn giản, mấy ngày nay mẹ đi sớm về trễ, cơ bản không vào phòng cô, cô giấu Thẩm Tiêu Nhiên trong phòng, dùng màn che lại, khả năng bị mẹ biết không cao.
Nếu chẳng may bị mẹ biết, cô đem chuyện mình bị tập kích nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ hiểu.
Đương nhiên, tốt nhất là mẹ không biết, cô không muốn trong lòng mẹ có bóng ma.
Thẩm Tiêu Nhiên mất máu quá nhiều, ý thức có chút mơ hồ, nhưng được Mộ Thanh Nghiên dìu, còn có thể đi vài bước.
Mộ Thanh Nghiên đỡ hắn đi được hai bước, nhìn con dao cắm sau lưng kẻ bắt cóc, khẽ cắn môi, đỡ Thẩm Tiêu Nhiên đến bên kẻ bắt cóc, dùng sức rút con dao ra, bỏ vào túi, lại đỡ Thẩm Tiêu Nhiên tiếp tục đi ra ngoài.
Bây giờ trên đường phố Thắng lợi còn chưa có đèn đường, hơn nữa vận khí của họ cũng tốt, trên đường đi không gặp ai.
Đưa Thẩm Tiêu Nhiên nằm xuống giường của mình, Mộ Thanh Nghiên cảm giác mệt mỏi, cả người như bị rút hết sức lực.
Cũng may bây giờ mới chín giờ, hơn một giờ nữa mẹ mới về, Tử Khiêm cũng đã ngủ say, cô có đủ thời gian khôi phục sức lực, an bày mọi việc.
Lẳng lặng ngồi khoảng mười phút, khôi phục lại tí sức lực, cảm giác tốt hơn, Mộ Thanh Nghiên giãy dụa đứng dậy.
trước tiên cô kiểm tra vết thương của Thẩm Tiêu Nhiên, vết thương không bị thấm máu, cô lấy từ bàn học ra mấy viên thuốc hạ sốt cho Thẩm Tiêu Nhiên uống.
Nước lạnh vào miệng khiến Thẩm Tiêu Nhiên tỉnh lại, hắn cố sức mở to hai mắt nhìn thấy chăm sóc mình là Mộ Thanh Nghiên, giãy dụa nói: “Đây là đâu?”“Là nhà ta.
Ngươi yên tâm ngủ, ta sẽ không đưa ngươi đến bệnh viện.
”“Được…” Thẩm Tiêu Nhiên nói xong, yên tâm nhắm mắt lại.
Mộ Thanh Nghiên tham luyến nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của Thẩm Tiêu Nhiên, ổn định cảm xúc, đến phòng bếp lấy nửa chậu nước ấm, lau vết máu trên người hắn.
Kiếp trước cô chăm sóc Thẩm Tiêu Nhiên đã quen, lúc này cô cũng không ngượng ngùng.
Thậm chí không có một tia dục niệm.
Cô chỉ đau lòng cho hắn.
Cô biết bây giờ, bên ngoài hắn là sỹ quan tốt nghiệp loại giỏi của đế đô, trên thực tế hắn đã là tiểu đội trưởng bộ đội đặc công, loại chuyện sinh tử cận kề này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần.
Kiếp trước lúc cô gặp hắn, trên người hắn không biết có bao nhiêu vết sẹo, mỗi một vết sẹo là một câu chuyện kinh tâm động phách hắn đã trải qua.
Lúc đó cô đau lòng vì hắn, mà hiện tại lại càng đau lòng hơn.
Giúp Thẩm Tiêu Nhiên lau sạch vết máu.
Mộ Thanh Nghiên sờ trán hắn, không có dấu hiệu sốt, mới lấy quần áo đi tắm.
Không có thời gian giặt quần áo dính máu, cô vào phòng ngủ cầm lấy một cái áo bông cũ bọc lại, lại đặt phía sau tủ quần áo, lại sờ trán Thẩm Tiêu Nhiên.
Tốt quá, không phát sốt.
Nhưng Mộ Thanh Nghiên biết, thương thế trên người Thẩm Tiêu Nhiên nặng như vậy, phát sốt là chuyện sớm hay muộn, cho nên cô phải chuẩn bị trước.
Trong nhà vẫn còn thuốc hạ sốt, là thuốc dự phòng bác sỹ kê khi tay cô bị thương, nhưng vậy vẫn chưa đủ, cô còn phải chuẩn bị chút rượu, đề phòng mọi tình huống.
Tìm được rượu để trong phòng, Mộ Thanh Nghiên