Nhìn con trai của mình vui vẻ với đám bạn thân, hết ôm ấp lại quàng vai bá cổ, bắt tay, hàn huyên, trong lòng Hách Tuệ Như vui vẻ, cảm giác “Nhà ta có con lớn”, bà mỉm cười cùng bọn nhỏ nói mấy câu, biết bọn hắn còn chưa ăn sáng, cầm giỏ trúc mua cho bọn hắn chút đồ.Hách Tuệ Như cũng mua cho hai mẹ con Đinh Tú Phương hai phần quà sáng, lại kiên quyết không cầm đồ chín hấp tương bọn họ đưa, chỉ nói trong nhà có khách, muốn lấy cũng là đến trưa mới lấy.Nghe như thế, Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên cũng không khách khí nữa.Tần Vĩ Văn đón bạn thân vào thư phòng, ba vị khách trẻ tuổi không hẹn mà cùng phê bình một trận Tần Vĩ Văn.“Vĩ Văn, ngươi thực sự khiến chúng ta thất vọng.”“Không, là rất bất hạnh.
Ngươi nói xem, một người ưu tú như ngươi sao lại gặp chuyện này? Rõ ràng thành tích lúc trước tốt như vậy, đến bây giờ còn không dự kỳ thi trung học.”“Đúng vậy, năm nào rồi mà còn ép duyên, đúng là.”Chờ bọn họ đầy miệng nói xong, Tần Vĩ Văn mới hiểu, đây là bọn họ đang tiếc nuối hắn không tham gia kỳ thi vào trung học, cũng đổ lỗi cho chuyện hắn bị ép duyên.Không trách được bọn họ.Hai tháng trước, cũng chính là ngày hắn bị Tiền Tiểu Ngọc dìu đến nhà trọ, chính là hắn uống rượu với bọn họ.Lúc đó, hắn say, từng nói với bọn họ những oán giận của mình, nói cha mạnh mẽ định ra hôn sự khiến hắn thực suy sút; nói hắn không thích Mộ Thanh Nghiên, chán ghét Mộ Thanh Nghiên, vì vậy hắn cảm thấy cuộc sống của mình thật không có ý nghĩa.Cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, hắn thực sự không thể tập trung vào việc học.Hiểu rõ ý của nhóm bạn thân, Tần Vĩ Văn dở khóc dở cười, thực sự là làm bậy không thể sống.Hắn ngượng ngùng cười: “Ta, chuẩn bị học lại, cho nên các ngươi không cần tiếc nuối cho ta.”Hứa Thanh vóc người cao gầy nghe thế càng tiếc: “Vậy chuyện ngươi và Mộ Thanh Nghiên phải làm sao? Thật ra, ta cảm thấy Mộ Thanh Nghiên cũng không tệ, nếu ngươi cũng thích cô ấy thì tốt rồi.
Đáng tiếc, đáng tiếc a.”Hứa Thanh thực sự cảm thấy đáng tiếc, hắn cảm thấy Mộ Thanh Nghiên thực tốt.
Đáng tiếc hiện tại Mộ Thanh Nghiên đã đính hôn với Tần Vĩ Văn rồi.
Tần Vĩ Văn không thích cô ấy là một chuyện, chính hắn không thể thích cô ấy.Cho dù Tần Vĩ Văn không thích cô ấy, kia vẫn là vị hôn thê, là vợ của bằng hữu.Không thể thích.“Kỳ thật, Vĩ Văn, ta cảm thấy người suy nghĩ mọi việc nghiêm trọng quá.
Ngươi xem, các ngươi hiện tại chỉ là đính hôn.
Kết hôn vẫn là phải đợi nhiều năm nữa.
Đừng cho rằng chỉ có vài năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Bình thường Mục Dương không nói nhiều, bỗng nhiên đến hắn cũng phát biểu ý kiến.“Vĩ Văn, đừng lo lắng, vài năm sau ngươi vẫn không thích Mộ Thanh Nghiên, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.” Ngưu Nhất Phàm tướng mạo ôn nhu nhưng ánh mắt nham hiểm nói ra lời càng doạ người.Hắn thành công doạ ba người còn lại trong phòng.Tần Vĩ Văn bị doạ có chút hoảng: “Đừng, ngươi trăm ngàn lần đừng, Ngưu huynh đệ, ngươi trăm ngàn lần không được để ta và người nhà ta mang tiếng bất nghĩa.
Cha của Mộ Thanh Nghiên là ân nhân thực sự của nhà ta, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa.
Còn có, chuyện ta cùng Mộ Thanh Nghiên ta đã nghĩ rõ ràng, nếu vài năm nữa ta vẫn không thích cô ấy, ta sẽ thương lượng thật tốt với cô ấy.
Mộ Thanh Nghiên thông minh như vậy, nhất định sẽ không hành động ngu ngốc, cho nên, cuộc sống của ta vẫn thật tươi đẹp, cầu xin huynh đệ về sau đừng quan tâm tới chuyện này nữa.”Tần Vĩ Văn nói xong, thấy Ngưu Nhất Phàm một bộ không tin, đem đề cương trên bàn học đưa cho hắn: “Ngươi nhìn, ta thực sự chuẩn bị đầu tháng ba học lại, mấy ngày nay vẫn luôn đang bổ túc kiến thức, ngươi xem, mỗi ngày ta đều làm tám bài kiểm tra, người nhìn, đây là ngày hôm qua, trên đó còn ghi lại ngày.”Ngưu Nhất Phàm cầm lấy bài kiểm tra cẩn thận nhìn, thấy hắn không nói dối, một đám mới tươi cười lên.Thành tích tốt hơn Mục Dương nửa vui mừng nửa tiếc nuối: “Này tốt quá, thật tốt quá.
Nhưng mà, nếu vậy, chúng ta không thể học cùng nhau, nếu không ta cũng học lại, thế nào?”Hứa Thanh xem thường Mục Dương: “Ngươi học lại cái gì? Thành tích của ngươi tốt như vậy, muốn học lại cũng là ta và Ngưu Nhất Phàm học