Hiện tại, Tần Vĩ Văn đã hiểu rõ lòng mình, hắn xác định hắn thích Mộ Thanh Nghiên .Về phần Mộ Thanh Nghiên, có lẽ cô không thích hắn, nhưng khẳng định cô cũng không thích người khác.Cho nên, từ giờ trở đi, hắn sẽ theo đuổi cô, chỉ cần hắn nỗ lực, nhất định có được tình cảm của cô.Huống chi, hắn còn một ưu thế, tuy rằng bọn họ từ hôn, nhưng người lớn hai nhà đều quyết định không công khai với bên ngoài, cho nên, ở ngoài, hắn vẫn là vị hôn phu của cô.Hắn có thể danh chính ngôn thuận đối tốt với cô.Giống như hiện tại, hắn có thể dùng thân phận vị hôn phu đến nhà cô hỗ trợ.Tần Vĩ Văn càng nghĩ càng cao hứng, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người đi chợ, hắn chạy nhanh đến… cửa hàng thực phấm chín nhà Mộ Thanh Nghiên .“Bác gái Đinh, Nghiên Nghiên, ta đến hỗ trợ.” Hắn chào hỏi đơn giản, liền nhanh chóng tiếp nhận việc hỗ trợ bận rộn.Thanh danh thông minh của Tần Vĩ Văn không phải vô căn cứ, chưa từng bán hàng, nhưng lúc hắn giúp đỡ một chút cũng không kém, trừ việc không nhận tiền khách trả, còn lại đóng gói đồ ăn, tính tiền, hắn làm vô cùng lưu loát.Khiến Mộ Thanh Nghiên không thể không liếc mắt nhìn hắn một cái: Thằng nhóc này cũng thực ưu tú.Chỉ là, tán thưởng là tán thưởng, nhưng cô càng bực mình, vì sự ân cần của hắn, cô bực mình phát hoảng.Phát tác trên đường…không tốt lắm, cô trao đổi ánh mắt không biết phải làm sao với Đinh Tú Phương, nhẫn nại không nói.Không giống với bực mình của Mộ Thanh Nghiên, Đinh Tú Phương tức giận lại mang theo chút vui sướng.Tần Vĩ Văn ưu tú là sự thật, chưa nói đến nhân phẩm và tính cách của Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như.Lúc trước bà đồng ý từ hôn, vì thấy Tần Vĩ Văn thực không thích Nghiên Nghiên.Mà lúc này, Tần Vĩ Văn không giống như không thích Nghiên Nghiên.Thậm chí bà còn nghi ngờ, từ hôn, chỉ là do hai đứa trẻ giận dỗi nhau.Nếu là như thế, bà vẫn là thực chờ mong việc hôn nhân này có thể thành công.Dù sao, chuyện Mộ Thanh Nghiên và Tần Vĩ Văn đính hôn, cả trấn Xuân Thụ đều biết.
Từ hôn thật, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai.Nhưng mà, tuổi của bọn nó đúng là có chút nhỏ, tình cảm lúc này không thể ổn định, lúc trước còn giận dỗi, về sau cũng có thể, hơn nữa gia thế của nhà mình và Tần gia cách nhau quá xa, mối hôn nhân này, ai nha, còn giống như lui hôn tốt hơn đâu.Đầu Đinh Tú Phương dạo quanh một vòng trở lại, lại cảm thấy cho dù Tần Vĩ Văn ưu tú, cũng chưa chắc mang lại hạnh phúc cho Mộ Thanh Nghiên.Điều này làm bà phát sầu, sầu một hồi lại cảm thấy mình thực buồn cười.
Đây còn không phải là suy nghĩ nhiều sao? Đã từ hôn, chuyện Nghiên Nghiên và Tần Vĩ Văn về sau thế nào, liền xem duyên phận của hai đứa đi, duyên phận của nhau không phải chỉ dựa vào một tờ kết hôn?Nhớ năm đó, bà cũng không phải là cùng người khác định thân từ nhỏ? Cuối cùng lại huỷ hôn, gả cho Mộ Chính Huy.Nhớ tới người chồng đáng ghét của mình, Đinh Tú Phương cảm thấy mình may mắn lại bất hạnh.
Bất hạnh là Mộ Chính Huy mất sớm, may mắn là lúc trước bà thực sự không chọn sai người, gả sai người.
Mộ Chính Huy đối xử thật tốt với bà, cho dù không thể đi cùng hắn đến già, bà cũng không hối hận.Mộ Thanh Nghiên không biết rằng, chỉ một lát, Đinh Tú Phương đã suy nghĩ nhiều như vậy.
Tuy rằng thực tế, Đinh Tú Phương suy nghĩ còn chưa đủ nhiều, bà chưa nghĩ ra chuyện Mộ Thanh Nghiên trùng sinh.Lúc này, tức giận của Mộ Thanh Nghiên biến thành…quẫn bách.Bởi vì sau khi Tần Vĩ Văn đến hỗ trợ, công việc buôn bán của nhà cô lại rất tốt.Lúc đầu cô còn không biết nguyên nhân, sau này dần hiểu.Rất nhiều người là cố ý đến trêu ghẹo cô và Tần Vĩ Văn.Chủ yếu là, đính hôn từ bé như hai người họ, tại thời đại này không còn nhiều, cho nên, mọi người thấy Tần Vĩ Văn đến hỗ trợ Mộ gia, không ác ý muốn đến tám chuyện bát quái.Người đến trêu ghẹo, người đến xem náo nhiệt.Phi thường vui vẻ.Cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều bị thực phẩm chín nhà cô dụ hoặc, có ít người ban đầu không định mua, cũng gọi món xong mới rời