Beta: Bánh BaoNhạc Linh nhận ra mình bị chính thành tích của Mộ Thanh Nghiên vả vào mặt, không khỏi oán giận Mộ Thanh Nghiên.
Để xả oán khí, thường thường cô ta tìm người nói thầm, nói cuộc thi lần này nhất định là do Mộ Thanh Nghiên đi cửa sau.
Cô ta nói, làm gì có người nào phần thi viết ngữ văn và tiếng anh đều đạt điểm tuyệt đối?Về phần Mộ Thanh Nghiên đi cửa sau như thế nào, cô ta không nhắc tới, nhưng giữa những câu nói ám chỉ có Trịnh Hồng Tú giúp đỡ Mộ Thanh Nghiên.
Có bạn học bất bình thay cho Mộ Thanh Nghiên và Trịnh Hồng Tú, nhưng hai nhân vật đương sự, cả Mộ Thanh Nghiên và Trịnh Hồng Tú đều không có ý định tìm Nhạc Linh tính sổ, đều là tư thái thanh giả tự thanh.
Mộ Thanh Nghiên hiểu rõ sau khi công bố kết quả cuộc thi, mỗi khi tan học, bên cạnh bàn của cô đều sẽ vây quanh một đám người, cho dù cô đi toilet, cũng có người đi theo, hoặc là muốn xem vở ghi chép của cô, hoặc là so đáp án bài tập với cô.
Ngay từ đầu, phần lớn đều là nữ sinh, sau này có mấy nam sinh da mặt dày cũng thử đi qua tìm cô hỏi vài bài, phát hiện ra cô không chỉ đối xử hào phóng, còn giảng bài đặc biệt dễ hiểu.
Hứa Thanh cũng tìm Mộ Thanh Nghiên hỏi bài một lần.
Sau khi hắn hỏi xong, cao hứng phấn chấn cảm khái với Tần Vĩ Văn: “Mộ Thanh Nghiên quả nhiên lợi hại hơn cả cậu, cậu giảng cho tớ hai lần tớ cũng không hiểu, cậu ấy nói một lần tớ đã hiểu.
”Tần Vĩ Văn nghe thấy lời của cậu bạn thân ăn chơi lêu lổng, trên mặt đầy vạch đen, lỗ tai cũng đỏ lên.
Hắn vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không phát hỏa với Hứa Thanh, giống như không nghe thấy lời của Hứa Thanh, tiếp tục làm bài.
Cũng không biết là Hứa Thanh ý thức được mình nói sai rồi, hay là trong lòng phát thề phải nỗ lực cố gắng, nói xong câu kia, cũng im lặng làm bài.
Cứ như vậy qua mấy ngày, vào một ngày khác, lúc nghỉ giải lao mười phút, Mộ Tiểu Mễ của lớp nhất cầm sách Toán đến lớp nhị.
Vóc người bé bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách có chút tùy tiện, cô bước nhanh đến bên cạnh Mộ Thanh Nghiên, hét lớn một tiếng: “Chị Thanh Nghiên.
”Một tiếng này trung khí mười phần, tuy rằng dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh, lại vô cùng vang dội, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Mộ Thanh Nghiên ngẩng đầu, thấy người đến là cô, lập tức nở nụ cười: “Em Tiểu Mễ, sao em lại đến đây?”Mộ Tiểu Mễ cùng họ với cô, hai nhà các cô tuy rằng tính tới tính lui, cũng không cùng một gia phả, nhưng trong trấn Xuân Thụ vốn ít người họ Mộ, lúc Mộ Chính Huy còn sống cùng với Mộ Chí Vỹ, cha của Mộ Tiểu Mễ hợp ý, luôn luôn coi nhau như huynh đệ, Đinh Tú Phương cũng hợp với Điền Tú, mẹ của Mộ Tiểu Mễ, con trẻ hai nhà bình thường cũng coi nhau như anh em, có chút giống họ hàng bên nội.
Mộ Tiểu Mễ nhìn Mộ Thanh Nghiên một cái, tuy rằng từ trước đến giờ quan hệ của hai người rất tốt, nhưng ở trường học, ít khi gặp nhau, hôm nay, vẫn là lần đầu tiên Mộ Tiểu Mễ đến lớp tìm cô.
“Em muốn chị chỉ cho em cách làm bài này.
” Tính Mộ Tiểu Mễ thẳng thắn, không hề ngại ngùng nói ra ý đồ của mình, sau đó đặt sách trong tay lên bàn của Mộ Thanh Nghiên.
Mộ Thanh Nghiên thực thích Mộ Tiểu Mễ mềm mại, không giả tạo này, cười nhẹ nói: “Được, Tiểu Mễ, đến, thời gian không có nhiều, trước chúng ta nói trong giờ nghỉ.
”“Được, chị Thanh Nghiên, sau khi tan học chúng ta có thể về cùng nhau không?”“Đương nhiên được, đến đây, em xem chỗ này! ”Tôn Kỳ và Lâm Hương Nhi ngồi sau Mộ Thanh Nghiên, thấy Mộ Thanh Nghiên giảng cho Mộ Tiểu Mễ đúng bài tập mà các cô cũng không hiểu lắm, nhanh chóng vây lại.
Chỉ với ba phút, Mộ Thanh Nghiên đã giảng xong bài cho Mộ Tiểu Mễ.
Mộ Tiểu Mễ nghe xong gật đầu giống gà con mổ thóc nói: “Chị Thanh Nghiên thật lợi hại, khó trách bạn học lớp chị đều nói chị giảng bài rất đặc biệt.
Không được, lúc về em phải nói với cha mẹ, để sau khi tan học em đến nhà chị học thêm.
”“Chị thì không có gì, chỉ cần bác đồng ý là được.
” Mộ Thanh Nghiên cũng rất kinh ngạc với thiên phú giảng