Lại trước khi xe chạy, bà giống như quyết tâm cái gì mà bám vào cửa sau xe nhìn Sở Tư Di cố chấp nói: "Nhưng con vẫn là con của mẹ, Tư Di.
Luôn luôn là như vậy.
Con hãy nhớ kỹ, Sở gia luôn là nhà của con."
Sở Tư Di nhìn bà, cuối cùng vẫn là thở dài đáp vâng một câu.
Sau đó xe chạy, để lại mẹ Sở ở phía sau nhìn theo bóng lưng của Sở Tư Di vừa lau nước mắt cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Có những thứ có lẽ không đến mức gọi là quá muộn nhưng rốt cuộc lại không thể bù đắp được hoàn toàn.
Nếu chịu hiểu ra thì thôi, nhưng không chịu hiểu, vậy giữa đôi bên cũng chỉ là duyên mỏng, mau đoạn.
Cuối cùng ở thời điểm này mẹ Sở nhận ra được cái gì Sở Tư Di không biết, cô đã không còn tâm tư để đi làm rõ nữa.
Có lẽ đối với mẹ Sở tất cả chưa là quá muộn, nhưng đối với Sở Tư Di, đây đã là kết thúc.
Chiếc xe quân dụng do tiểu binh Hách Bình lái tới băng băng chạy trên đường, tốc độ không nhanh không chậm chạm gót bốn tiếng đồng hồ thì đến thành phố Hồ Khởi, nơi quân khu mà Tống Thượng đang công tác tọa lạc.
Bởi vì không có thói quen ngủ trên xe nên lúc đến nơi Sở Tư Di không khỏi có chút phờ phạc vì đường xa.
Tuy rằng tiểu binh đã rất chắc tay nhưng khó lòng đề phòng đường đất trên giao lộ gập ghềnh.
Đoạn quốc lộ lớn thì không nói, nhưng lúc vào gần địa phận Hồ Khởi, nơi này nhìn chung lạc hậu hơn nhiều nên không thiếu những nơi lắm ổ gà ổ vịt.
Sở Tư Di thật sự là bị quần cho một trận thừa sống thiếu chết.
"Chị dâu, hiện tại trung tá có việc bận, tạm thời không thể thoát thân.
Trung úy kêu em đưa chị đến chỗ anh ấy trước.
Chị đợi chút em dẫn chị đi."
Lúc xe đến gần cổng quân khu, Hách Bình thấy Sở Tư Di có hơi ngóng trông nhìn phía trước, ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng thương cảm thay cho cô.
Lần đầu đến nơi xa lạ lại không được chồng đón, người không biết nội tình sẽ cho rằng cuộc hôn nhân này của lãnh đạo mình không được vừa ý.
Mà khi đó thân phận của Sở Tư Di cũng sẽ trở nên xấu hổ.
Sở Tư Di vừa nghe xong đúng là không nén nổi sự thất vọng, nhưng cô so với Hách Bình nghĩ thì nhanh hơn nhiều mà sớm điều chỉnh lại tâm tình của mình.
"Chị dâu!"
Lúc vượt qua rào chắn ở cổng Sở Tư Di không tránh khỏi bị mấy người tiểu binh đứng gác hô to gọi nhỏ một trận.
Vốn cũng đã lường trước được cho nên Sở Tư Di không có ngại ngùng gì, nhưng cô lại không lường được giọng của họ rất lớn, khoảng cách từ cổng đến sân lớn bên trong khu quân lại chẳng xa chỗ này, mà trên sân hiện tại lại không hề thiếu quân nhân đang huấn luyện.
Kết quả thì thôi rồi, Sở Tư Di còn chưa xuống xe đã bị người vây xem.
Cho dù họ chỉ đứng từ xa nhưng Sở Tư Di vẫn cảm thấy áp lực như núi.
Nếu không phải thần kinh cô cứng